Vào thời điểm hiện tại ở nước Mỹ đang có cuộc chơi đối tác và đối trọng giữa Mỹ, Trung Quốc và Ấn Độ. Khóa họp thường niên năm nay của ĐHĐ LHQ, lại c̣n để kỷ niệm 70 thành lập LHQ, là lư do bề ngoài để cả Chủ tịch Trung Quốc Tập Cận B́nh lẫn Thủ tướng Ấn Độ Narendra Modi sang Mỹ. Bên cạnh chuyện LHQ c̣n có những chuyện song phương giữa Mỹ với Trung Quốc và Ấn Độ. Họ vừa là đối tác vừa là đối trọng của nhau. Mỹ cần tranh thủ và hợp tác với Trung Quốc như thế nào th́ với Ấn Độ cũng tương tự. Trung Quốc cần hợp tác với Mỹ ra sao th́ Ấn Độ cũng thế. Bên nào cũng muốn phân hóa nội bộ cặp quan hệ song phương kia.
Ông Tập Cận B́nh phải xử lư nhiều chuyện với Mỹ hơn là ông Modi. Ông Modi lại có nhu cầu tranh thủ vốn đầu tư, kỹ thuật và công nghệ hiện đại của Mỹ. Mỹ không mắc mớ với Ấn Độ về chính trị an ninh khu vực như với Trung Quốc, cũng không có chuyện tiền tệ hay dư thừa cán cân thương mại và chiến tranh mạng. Trên lư thuyết, ông Modi dễ dàng và thuận lợi trong chuyến đi Mỹ này hơn ông Tập Cận B́nh.
Nhưng Mỹ sẽ không để có t́nh trạng bên trọng bên khinh. Mỹ tỏ ra đồng thời tranh thủ chứ không phân biệt đối xử giữa Trung Quốc và Ấn Độ, làm cho ông Tập Cận B́nh và ông Modi đều hài ḷng cho dù chẳng ai được Mỹ đáp ứng hết những yêu cầu của ḿnh. Ở Mỹ, Trung Quốc và Ấn Độ tập trung tranh thủ Mỹ nhưng khi ở diễn đàn quốc tế khác và trong khuôn khổ quan hệ song phương, hai nước này đều t́m cách phân hoá nước kia với Mỹ.
Cuộc chơi đối tác và đối trọng như thế giúp thúc đẩy mạnh mẽ quan hệ hợp tác song phương giữa 3 nước này. Cản nhau không được th́ phải ganh đua với nhau và qua đó tạo động lực cho phát triển quan hệ song phương. Cho nên có thể thấy là cho dù cọ sát lợi ích chiến lược với nhau đến mấy th́ cũng không có chuyện đổ vỡ hay đảo ngược trong các cặp quan hệ song phương.
VietBF© Sưu tập