R10 Vô Địch Thiên Hạ
Join Date: Nov 2007
Location: LCN
Posts: 55,869
Thanks: 40
Thanked 564 Times in 514 Posts
Mentioned: 2 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 1 Post(s)
Rep Power: 74
|
28 năm t́m hài cốt chồng
Cô thôn nữ Phạm Thị Thảnh, quê làng Tân Quư (nay là phường Tân Quư, quận Tân Phú TPHCM) lớn lên trong một gia đ́nh nông dân nghèo. Từ nhỏ cô đă một nắng hai sương cùng cha mẹ trồng rau màu đem ra chợ bán. Thấy cô chịu thương chịu khó lại hiền lành nết na, người bà con mai mối hỏi cô về làm vợ anh Bành Văn Trân, nhà ở sát sân bay Tân Sơn Nhất...
 | Bà Phạm Thị Thảnh, vợ Anh hùng LLVTND Bành Văn Trân, nhớ lại kỷ niệm xưa. |
Lúc đó hai người đều cùng 22 tuổi, trông họ rất xứng đôi khiến ai cũng tấm tắc: đúng là “trai anh hùng, gái thuyền quyên”. Sau đám cưới, lần lượt 4 đứa con ra đời, chị ở nhà cùng cha mẹ chồng làm lụng nuôi con để anh yên tâm hoạt động cách mạng. Khi rảnh rỗi, anh phụ vợ chăm sóc con và lo việc đồng áng. Tham gia Đội Biệt động Sài G̣n - Gia Định, anh luôn phải “vào sinh ra tử” chiến đấu trực diện với kẻ thù, nhưng nhờ người vợ trẻ động viên nên anh đă hoàn thành xuất sắc mọi nhiệm vụ được giao. Năm 1965, anh chỉ huy cánh quân đánh chiếm sân bay Tân Sơn Nhất khiến kẻ thù kinh hoàng khiếp vía.
Sau trận đánh chấn động đó, anh được phong danh hiệu Anh hùng LLVTND. Trong Chiến dịch Xuân Mậu Thân 1968, anh phụ trách cánh quân đánh vào các cơ quan đầu năo của địch ở trung tâm Sài G̣n. Khi trở về căn cứ, anh đứng ngồi không yên v́ đồng đội vẫn c̣n trong sào huyệt địch, anh liền quay lại t́m đồng đội nhưng có tên chiêu hồi chỉ điểm khiến anh bị địch bắt và đưa về giam ở khám Chí Ḥa. Sống trong cảnh chồng bị bắt khi đứa con út mới vài tháng tuổi, chị chỉ biết nén đau thương, gửi con cho mẹ chồng và thay chồng tiếp tục hoạt động cách mạng. Rồi chính chị cũng bị địch bắt, chúng giam chị ở các nhà lao, khám lớn và tra tấn rất dă man nhưng do không khai thác được ǵ nên sau hơn 1 năm giam cầm, chúng đành phải thả chị.
Ngày miền Nam hoàn toàn giải phóng, mọi người nô nức đón người thân trở về nhưng chị càng mong, người chồng càng biệt tăm. Mẹ chồng chị là Bà mẹ Việt Nam anh hùng Trần Thị Trọng, hễ thấy ai đi qua hơi giống con trai ḿnh, bà liền rối rít: “Thằng Trân nó về ḱa..”. Thấy vậy chị lại nghẹn ngào: “Chắc anh ấy hy sinh rồi má ơi…”. Thương nhất là cha chồng, trong phút lâm chung, ông không nói ra hơi mà dùng 4 ngón tay ngoắc ra hiệu mọi người hăy đi báo tin cho 4 con trai về gặp cha gấp, nhưng cả 4 người con trai đều không về v́ các anh đă vĩnh viễn nằm lại trên các chiến trường. 2 năm sau giải phóng (năm 1977), tức 9 năm sau ngày anh hy sinh, chị mới nhận được giấy báo tử ghi anh “hy sinh tháng 5-1968, không t́m thấy hài cốt”. Dù biết anh không c̣n nữa, nhưng chị vẫn quyết t́m anh cho bằng được, dẫu chỉ c̣n nắm xương tàn. Chị đi khắp nơi, lúc đến Bà Điểm - Hóc Môn, lúc đi căn cứ Trung ương Cục ở Tây Ninh, có lúc c̣n khăn gói ra tận Đà Nẵng t́m chồng nhưng vẫn không thấy.
Sau 28 năm xa cách và nhờ mọi người giúp đỡ, năm 1996, chị mới t́m thấy hài cốt anh ở khu trường đua Phú Thọ. Hiện nay tên Anh hùng LLVTND, liệt sĩ Bành Văn Trân được đặt tên cho một con đường và một trường học trên địa bàn quận Tân B́nh, các cháu nội tự hào khi đang học tại ngôi trường mang tên ông nội của ḿnh.
NGỌC LAN
|