Nh́n lại sau 37 năm tị nạn của người Việt Nam “vinh quang” tại hải ngoại
Gửi tới TTHN - Trong t́nh cảnh vẫn c̣n đang khó khăn, lúng túng, và hoạn nạn mọi nơi; xin kính gởi đoạn văn nầy tới đồng bào người Việt tại hải ngoại, cùng Cha Mẹ, Tổ Tiên, và Hồn Thiên Sông Núi.
Những đoạn văn và từ ngữ đầy vô nghĩa: Tự Do, Tranh Đấu, Đoàn Kết Nghĩa là ǵ.
GS. Alexander Lê Trung Cang
Sau 37 năm, 1975–2012, nếu người Việt tị nạn hải ngoại, đă tự vinh danh, trong vinh quang, và đă xuất sắc tham gia trong nguồn máy và trào lưu của siêu tư bản. Nếu đă t́m được và áp dụng “tự do” thật sự, tranh đấu xứng đáng, và đoàn kết xứng đáng; th́ tại sao người Việt chúng ta đă đánh mất đi nhiều hơn những ǵ chúng ta đă có trước 1975. Sau 37 năm dài khổ đạt và đầy thử thách. Có lẽ chúng ta đă đi sai chăng, nhưng vẫn chưa ư thức, và vẫn chưa nh́n nhận được sự thật của sự kiện này chăng.
Thêm một lần nữa, tương tự như những dữ kiện đă thông báo hơn 10 năm trước đây, và có lẽ sẽ không phải là lần cuối cùng. Nếu chúng ta đă thật sự được sống hưởng trong nguồn lợi của một quốc gia đầy thịnh vượng, tự do, hùng cường, và mảnh liệt nhất thế giới, trong 37 năm qua; th́ tại sao cộng đồng người Việt chúng ta đă trở thành mỗi ngày mỗi trụy lạc và suy giảm hơn.
Trong 37 năm trong nước Mỹ, bao nhiêu bậc cha mẹ đă mất đi, và vẫn tiếp tục mất dần những đứa con tha thiết, yếu dấu của ḿnh; cộng đồng đă mất rất nhiều những thanh thiếu niên trẻ tuổi (v́ tử mạng, những án tù tội dài hạn, bị tàn tật dài hạn, bệnh tật vĩnh viễn, lư trí thất bại vĩnh viễn, thụ động vĩnh viễn, bất lực vĩnh viễn, và bỏ nhà đi hoang vĩnh viễn). Rất nhiều thanh thiếu niên, mặc dù đă trên 21 tuổi, nhưng vẫn c̣n tiếp tục sống ỷ lại, nương tựa, bám víu vào gia đ́nh, cha mẹ, xă hội; để tiếp tục có được sự miễn phí những miếng cơm, mái nhà ấm, tiền túi cho những mua sắm phung phí, và những tṛ chơi hoang đường. Những vị thanh thiếu niên này tiếp tục sống trong ảo huyền, như những đứa con nhà giàu, như những thành phần vĩ đại, đầy quyền năng, và kiến thức. Những đứa con trong cộng đồng người Việt của chúng ta tiếp tục sống trong mơ tưởng sai lầm, trong mơ mộng; đồng thời, ấp ủ đầy sự hổn hào, giận lẫy, bực dọc, nóng nảy, trách móc, và hối tiếc đối với cha mẹ và xă hội trong tâm của chúng. Đây là t́nh trạng bị che dấu, ch́m đắm, ẩn núp, dấu ngầm sâu trong tiềm thức; như đang đợi một cơ hội để lộ diện, để phát nổ, và hủy diệt như những quả ḿn nổ chậm trong xă hội.
Sau 37 năm, đă có biết bao nhiêu người trong thành phần thanh niên, trung niên, đă được cha mẹ, gia đ́nh đặt tràn đầy niềm tin, trông mong, tương lai, và hy vọng nơi họ; nhưng đa số những thanh thiếu niên này đă vô tâm biến trở thành những thành phần vĩnh viễn suy đồi và trong bất lực. Những đứa con tiếp tục sống, nhưng trong sự vô tâm hạn hẹp, vô t́nh, không dè dặt khả năng hạn chế của chính ḿnh; tự đại, tự phủ nhận, và luôn vô tâm tự biện luận để che đậy những sự thật sai lầm và hạn chế của chính ḿnh. Sau bao nhiêu thời gian, khó khăn, hao tốn sức lực và tiền của, hàng triệu thanh thiếu niên, trung niên, đă cầm trong tay những mảnh bằng cấp (cử nhân, cao học, bác sĩ, tiến sĩ) gần như hoàn toàn vô giá trị; đây là sự tượng trưng cho những kiến thức hạn hẹp, lỗi thời trầm trọng; không cách nào sửa đổi, không thể phát triển khá hơn, để được xứng đáng trọng dụng cho những cơ quan cấp tiến hiện tại và tương lai.
Rất nhiều người trong cộng đồng của chúng ta tiếp tục vô tâm, vướng ch́m sâu trong những tâm trạng, hành vi, và tư tưởng tự suy đồi, tự trụy lạc, tự sai lầm, tự hệ trọng, tự cao thượng, tự vĩ đại hóa. Các trung niên và thanh thiếu niên vô tâm tiếp tục thụ hưởng ăn uống, vui nhảy, liên tục, và dồn dập nghe nhạc đủ loại. Người trong cộng đồng người Việt vĩ đại những mối liên hệ với thú vật hơn người; hệ trọng, thương yêu, ấp ủ, ôm ấp, và tṛ chuyện với những con thú vật (chó, mèo, chim, cá), xem chúng nó cao quư hơn người. Các thanh thiếu niên tiếp tục, măi miết chơi “video games”, trong vô tâm, tự hănh diện qua những thành tích thắng nhiều điểm và công trạng từ những tṛ “video games”, nông cạn và vô nghĩa.
Hàng vạn trung niên và thanh thanh thiếu niên tiếp tục vô tâm thần tượng hóa những nhân vật thể tháo gia, các cầu thủ banh đủ loại, ca sỉ, nhạc sĩ , vũ nữ, nhảy múa, hoa hậu, tài tử, diển viên điện ảnh,… Đa số mọi người ví những thành phần nầy như thần tượng, đại hệ trọng; như không c̣n nhân vật nào đáng kính trọng hoặc cao thương hơn. Những thành phần và những loại người nầy là những thành phần ngoại cuộc gia đ́nh, vô tư, và vô tích sự (chỉ là những kẽ hạn chế minh triết, nhân cách, và nhân đức trung thật); nhưng đă được con cháu của chúng ta thờ phượng, vỉ đại họ, đề cao họ vượt xa hơn cả những người trong họ hàng, thân thuộc, ruột thịt, trong gia đ́nh, và cha mẹ ruột của chính ḿnh. Người Việt Nam tại hải ngoại tiếp tục vô tâm sinh hoạt trong phạm vi hạn hẹp nầy, cho đến ngày măi ṃn cơ thể, tâm trí, và mạng sông.
Đa số thanh thiêu niên vướng vào t́nh trạng vô cùng hạn hẹp, thiếu khả năng đọc sách và hiểu chính xác; thiếu khả năng thảo luận sâu sắc và suy luận độc lập. Những vị thành niên này không hề biết xấu hổ, không hề dè dặt những sai lầm và hạn chế chính ḿnh. Đồng thời, v́ hạn chế khoa siêu ngụy biện và xảo luận học; cho nên họ đă vô tâm bị lạm dụng sức lực, công lao, tâm trí bởi những thủ đoạn, siêu xảo luận của những con buôn, giáo sư, đạo sĩ, tu sĩ, y sĩ, hoặc các hệ thống truyền thông chuyên nghành, siêu giả mạo, và vô chân chính.
Rất nhiều Việt kiều trong chúng ta vô t́nh đánh mất đi chân lư cao thượng và nhân cách; họ ch́m sâu trong thế giới “nghiện ngập”, đầy mơ hồ, mộng mị, nhạc lư và thơ văn lăng mạn, bất cần đời, mặc kệ mọi người, yêu mơ, tưởng tượng, thụ động, lệ thuộc vật chất và bề diện quá lố. Con người trong mọi nơi bị mê cuồng, vướng vào tâm trạng phải mua sắm, “mua”, “mua”, “cần”, “cần”, “ăn”, “ăn”, và “bồi bổ” vô giới hạn, vô biên giới. Họ tiếp tục vô t́nh, rơi vào tâm trạng dửng dưng tham gia trong những sinh hoạt thụ hưởng, ăn uống, bồi dưỡng; và tự nhập tâm và những lập trường, tư tưởng đầy sa đoạ, thiệt hại, sai lầm, tà đạo, dâm dục, khêu dâm, măi dâm, loạn dâm, tự cưỡng dâm, lừa bịp, mánh lới, lừa gạt, và lạm dụng siêu đẳng.
Người Việt trong cộng đồng mọi nơi, vô tâm tham gia bắt chước, hơn thua, tranh đua danh phận hạn hẹp và nông cạn bề ngoài. Họ cho các con của họ tham gia vào những tṛ chơi nguy hiểm tánh mạng; tham gia luyện tập các môn thể thao và vơ thuật sai lầm; gây phí phạm, hao ṃn sức lực và thời gian vô nghĩa. Kế tiếp, chúng ta phung phí, bỏ bao nhiêu tiền của, công sức, đưa đón các con em học “học đàn”, “học múa”, “học ca hát”. Như vậy chúng ta dự định đào tạo các con em vào những thành phần nào trong xă hội, “Xướng ca vô loài” chăng. Phải chăng đây là những mục đích chính yếu mà chúng ta đă tị nạn qua Mỹ.
Người Việt Nam hải ngoại chúng ta, tiếp tục vô tâm bị lệ thuộc những sinh hoạt suy thoái như những kẽ bị mê hoạt và lăng trí. Chúng ta đă và đang tiếp tục bất lực, hạn chế trong bao nhiêu nổ lực tự giải thoát, tự giải quyết cá nhân, tự tiến thân, và tự xứng đáng trong cuộc sống. Hàng triệu người Việt Nam hải ngoại bất lực và lệ thuộc trong vô dạng nghiện ngập, tật sai, tánh xấu; vô tâm tham gia hơn thua đủ qua đủ dạng thách đố lẩn nhau phi lư, cá độ, cờ bạc, thuốc hút, bia rượu, cần sa, ma túy, hưởng thụ thức ăn độc hại, nước uống và thuốc kích thích; tự bày vẽ bắt chước những cách chửa bệnh sai lầm, phi lư, sai nguyên lư, nguy hại, đầy tốn kém; gây thiệt hại vĩnh viển nơi cơ thể, trí nảo, và tâm trí. Hàng vạn giới người bị cuốn sâu trong xao lăng, sâu trong ảo tưởng, suy giảm sức khỏe trầm trọng, tuyệt vọng, và khao khát t́nh thương như những con sói thú đă thất lạc và đói khát nhiều ngày trong rừng hoang, sa mạc.
Trong 37 năm qua, đă bao nhiêu vị trung niên (30, 40, 50, 60, 70 tuổi) đă tử mạng non nớt, bỏ lại cha mẹ, chết trước tuổi; chết phi lư, phí phạm, đáng tiếc ngoài ư muốn. Bao nhiêu gia đ́nh và các con đă mất đi những vị cha, mẹ, ông, bà, chú, bác, ngoài ư muốn, ngoài sự dè dặt; ngoài sức ngăn chặn, và cứu văn. Những bậc cha mẹ và phụ huynh trong cộng đồng chúng ta không phải là những thành phần thiếu công ăn, việc làm, thức ăn, bổ dưỡng, giường êm, nệm ấm. Họ là những người đă vô t́nh hùa hạp, a dua với nhau để sống sai lầm và ngược với nguyên lư sống. Đa số đă quên lăng đi, không c̣n dè dặt, không ư thức, thiếu tôn trọng những ǵ “phải”, “trái”, “đúng”, “sai”, “nên” và “không nên” trong cuộc sống của thiên nhiên và linh thiên.
Hàn vạn cuộc hôn nhân bất cẩn, vội vă, thiếu ư thức, thiếu hướng dẩn, thiếu dạy bảo của bao nhiêu cuộc t́nh đưa đến ly dị, ly thân; gần như những tṛ chơi của những giới trẻ thơ lạc loài. T́nh cảnh nầy đă để lại bao nhiêu sự giận hờn, trách móc, sức mẽ, tổn thương trầm trọng trong tâm hồn của những người đàn ông, những người đàn bà, và bao nhiêu đứa con thiếu vắng cha, thiếu vắng mẹ; tệ trạng nầy nặng trầm trọng hơn cả thời chiến tranh xâm lược. Nối tiếp theo đó, là sự bành trướng và lang tràng của t́nh trạng đồng t́nh luyến ái; các trung niên và thanh thiếu niên vô tâm tiếp tục và dửng dưng tham gia những sinh hoạt loạn dâm, đảo loạn luân lư và đạo thường trong vũ trụ.
37 năm được hậu đăi trong thế giới tự do, chúng ta đă được toàn hưởng quyền “tự do” để làm những ǵ xứng đáng hơn, và cao thượng hơn, trong cuộc sống của người Việt Nam hải ngoại. Chúng ta đă thật sự xứng đáng tranh đấu, xây dựng, và đoàn kết chăng. Hay là đa số chúng ta đă sống bất lực trong lao tù của vật chất; buông xuôi, an phận, tạm sống gượng gạo, tận vui hưởng trong hiện tại, trong sai lầm, trong trụy lạc; tập tành, bắt chước, tranh đua, ganh tị, tập làm sang vô nghĩa, như những giới nô lệ cao cấp của thời trụy lạc đế quốc La Mă, như khoảng 2000 năm về trước chăng.
Phải chăng, trong 37 năm qua, chúng ta đă rời nước Việt Nam, để ra hải ngoại, để “lậm lụng, vất vả, đau khổ, tan thưong, bệnh tật, bỏ mất tiền của, nằm xuống, trút một hơi thở thật dài, trong đầy hối tiếc, rồi chết”. Phải chăng chúng ta đă tị nạn qua Mỹ để sống, rồi bị lùa vào máy chém như những con ḅ trong trại nuôi xúc vật để lấy thịt. Phải chăng đây là mục đích chúng ta đă tị nạn qua Mỹ. Đợt này và đợt kế tiếp, chúng ta sẽ thua to, hay thắng lớn. C̣n tương lai của những thanh thiếu niên và trung niên của người Việt chúng ta sẽ ra sao, sẽ bao giờ thành đạt kinh nghiệm trường đời như chúng ta chăng; sẽ tồn tại giỏi hơn trên biển đời này, hay sẽ suy tệ hơn, hoặc sẽ bỏ mạng, chết ch́m trước khi đến gần bờ hạnh phúc. Ai thật sự không phải là nạn nhân trầm trọng trong thời cuộc siêu loạn lạc, siêu chiến tranh, và siêu nhồi sọ truyền thông của tư bản toàn cầu.
”Thiên, Địa, Nhân” người nào xứng đáng thấu hiểu được cả ba. “Phước, Lộc, Thọ, Tuệ” kẽ nào có tài đức để xứng đáng tạo đạt cả bốn kiến thức nầy trong thế giới minh triết.
[I]GS. Alexander Lê Trung Cang
Gửi tới TTHN
Professional Educational Training & Business Liaison Consultant
Founder of Esoteric Society For Love, Wisdom & Self-Liberate[/I]
Wow, vậy theo tên này th́ nên ở lại thiên đàng xhcn mới là đúng hahahaha một bài viết căn cứ trên những luận chứng vớ vẫn hiếm hoi ko có giá trị, tiếc thật cho 1 g/sư bị bịnh tâm thần
Dài, dai và dở. Nói không dẫn chứng th́ ai nói cũng được. Đă già rồi c̣n muốn giữ truyền thống ǵ đó th́ đừng đổi tên để cho tuổi trẻ c̣n noi gương chứ.
Thêm một thằng học bậy bạ bị "tẩu hỏa nhập ma" hóa khùng thật uổng đúng là sau 37 năm chúng ta bị (đoán ṃ thôi) mất khoảng 1% người Việt ở hải ngoại do bịnh "KHÙNG" như tên này đây
Lấy lại dùm đi ông ơi!!! bài này mà gửi tới cha mẹ tổ tiên và hồn thiên sông núi th́ "họ" khóc hết nước mắt mà nói " chúng ta đă làm ǵ sai mà giờ lại sinh ra nó khật khùng như vầy":r ant:
GS. Alexander Lê Trung Cang. Who are you ?
H́nh như ông này vừa xuất viện từ bệnh viện tâm thần th́ phải nên c̣n lầm lẫn người Việt trong nước và người Việt hải ngoại, hoặc là mắt ông ta bị "so le" nên có cái nh́n lộn ngược. Những ǵ ông ta nói chính xác 99% với người Việt trong nước:
- mặc dù đă trên 21 tuổi, nhưng vẫn c̣n tiếp tục sống ỷ lại, nương tựa, bám víu vào gia đ́nh, cha mẹ, xă hội. (tuổi trẻ hải ngoại có tinh thần tự lập rất cao từ tuổi 18)
- Hàng vạn trung niên và thanh thanh thiếu niên tiếp tục vô tâm thần tượng hóa những nhân vật thể tháo gia, các cầu thủ banh đủ loại, ca sỉ, nhạc sĩ , vũ nữ, nhảy múa, hoa hậu, tài tử, diển viên điện ảnh,… (Chỉ dành cho những kẻ "no cơm rửng mỡ" con các đảng viên việt cộng)
- cầm trong tay những mảnh bằng cấp (cử nhân, cao học, bác sĩ, tiến sĩ) gần như hoàn toàn vô giá trị; đây là sự tượng trưng cho những kiến thức hạn hẹp, lỗi thời trầm trọng; không cách nào sửa đổi, không thể phát triển khá hơn, để được xứng đáng trọng dụng cho những cơ quan cấp tiến hiện tại và tương lai. (cử nhân giả, tiến sĩ "học từ xa", đang là y tá vườn mà có bằng cử nhân luật th́ vô giá trị thật)
- cá độ, cờ bạc, thuốc hút, bia rượu, cần sa, ma túy, hưởng thụ thức ăn độc hại, (con ǵ cũng ăn, máu ǵ cũng pha rượu cũng uống ngoại trừ một thứ máu mà đại tướng Vơ Nguyên Giáp cầm)
...Thôi, nói với kẻ tâm thần vô ích khi đầu năo và thị giác vẫn c̣n lệch lạc.
Nếu đă t́m được và áp dụng “tự do” thật sự, tranh đấu xứng đáng, và đoàn kết xứng đáng; th́ tại sao người Việt chúng ta đă đánh mất đi nhiều hơn những ǵ chúng ta đă có trước 1975.
Đúng là một GS. Alexander Lê Trung Cang...không b́nh thường
Nếu đă t́m được và áp dụng “tự do” thật sự, tranh đấu xứng đáng, và đoàn kết xứng đáng; th́ tại sao người Việt chúng ta đă đánh mất đi nhiều hơn những ǵ chúng ta đă có trước 1975.
Đúng là một GS. Alexander Lê Trung Cang...không b́nh thường
GS. Alexander Lê Trung Cang. Who are you ?
H́nh như ông này vừa xuất viện từ bệnh viện tâm thần th́ phải nên c̣n lầm lẫn người Việt trong nước và người Việt hải ngoại, hoặc là mắt ông ta bị "so le" nên có cái nh́n lộn ngược. Những ǵ ông ta nói chính xác 99% với người Việt trong nước:
- mặc dù đă trên 21 tuổi, nhưng vẫn c̣n tiếp tục sống ỷ lại, nương tựa, bám víu vào gia đ́nh, cha mẹ, xă hội. (tuổi trẻ hải ngoại có tinh thần tự lập rất cao từ tuổi 18)
- Hàng vạn trung niên và thanh thanh thiếu niên tiếp tục vô tâm thần tượng hóa những nhân vật thể tháo gia, các cầu thủ banh đủ loại, ca sỉ, nhạc sĩ , vũ nữ, nhảy múa, hoa hậu, tài tử, diển viên điện ảnh,… (Chỉ dành cho những kẻ "no cơm rửng mỡ" con các đảng viên việt cộng)
- cầm trong tay những mảnh bằng cấp (cử nhân, cao học, bác sĩ, tiến sĩ) gần như hoàn toàn vô giá trị; đây là sự tượng trưng cho những kiến thức hạn hẹp, lỗi thời trầm trọng; không cách nào sửa đổi, không thể phát triển khá hơn, để được xứng đáng trọng dụng cho những cơ quan cấp tiến hiện tại và tương lai. (cử nhân giả, tiến sĩ "học từ xa", đang là y tá vườn mà có bằng cử nhân luật th́ vô giá trị thật)
- cá độ, cờ bạc, thuốc hút, bia rượu, cần sa, ma túy, hưởng thụ thức ăn độc hại, (con ǵ cũng ăn, máu ǵ cũng pha rượu cũng uống ngoại trừ một thứ máu mà đại tướng Vơ Nguyên Giáp cầm)
...Thôi, nói với kẻ tâm thần vô ích khi đầu năo và thị giác vẫn c̣n lệch lạc.
Thằng này là thằng điên chứ GS khỉ ǵ? Đúng là "đỉnh cao chí tệ". Ngu vừa vừa c̣n chừa chỗ cho người khác ngu với!!!! GS. Alexander Lê Chưn Cẳng.
Tui có thắc mắc :
Không hiểu tại sao cộng đồng người Việt tại Mỹ nói riêng và ở hải ngoại nói chung có nhiều thiếu sót và có quá nhiều mất mát như vậy (theo bài viết của GS. Alexander Lê Trung Cang) , so với những sự thành đạt tuyệt vời của người dân trong nước Việt Nam (theo mấy bài quảng cáo của đảng csvn) mà sao Lê Trung Cang không về nước sống lại cứ bám chặt theo cộng đồng thiếu sót này những 37 năm vẫn chưa có dấu hiệu rời xa ???.
Lê Trung Cang có bất thường không vậy ?
V́ thường th́ đất lành chim đậu, nơi nào sống thoải mái th́ người ta t́m đến, như hiện tại vẫn c̣n hàng hàng lớp lớp người trong nước mong muốn ra nước ngoài sinh sống, họ ra đi theo diện kết hôn, lao động, du học rồi ở luôn, v.v.
Chỉ có Lê Trung Cang thấy đất hải ngoại không lành mà vẫn cứ đậu hoài không bay, để rồi đậu đó mà khổ sở nên than thảm thiết quá !!!
Xin hỏi giáo sư nếu ở laị VN sau 37 năm giáo sư sẽ được gỉ ? giáo sư chỉ thấy toàn những vấn đề tiêu cực rồi khóc lóc thảm thiêt quá .... Việt Nam tôi đâu ? giờ này vẫn c̣n hay đă mất ? nếu rănh quá không có ǵ làm xin giáo sư nghe Ca Sĩ Việt Khang người ở laị VN 37 năm rồi rên siết cho Giáo Sư nghe , với tŕnh độ như giáo sư nghe mà không hiêủ th́ tui cũng xin bó tay !
Xin hỏi giáo sư nếu ở laị VN sau 37 năm giáo sư sẽ được gỉ ? giáo sư chỉ thấy toàn những vấn đề tiêu cực rồi khóc lóc thảm thiêt quá .... Việt Nam tôi đâu ? giờ này vẫn c̣n hay đă mất ? nếu rănh quá không có ǵ làm xin giáo sư nghe Ca Sĩ Việt Khang người ở laị VN 37 năm rồi rên siết cho Giáo Sư nghe , với tŕnh độ như giáo sư nghe mà không hiêủ th́ tui cũng xin bó tay !
Diễn Đàn Người Việt Hải Ngoại. Tự do ngôn luận, an toàn và uy tín. V́ một tương lai tươi đẹp cho các thế hệ Việt Nam hăy ghé thăm chúng tôi, hăy tâm sự với chúng tôi mỗi ngày, mỗi giờ và mỗi giây phút có thể. VietBF.Com Xin cám ơn các bạn, chúc tất cả các bạn vui vẻ và gặp nhiều may mắn.
Welcome to Vietnamese American Community, Vietnamese European, Canadian, Australian Forum, Vietnamese Overseas Forum. Freedom of speech, safety and prestige. For a beautiful future for Vietnamese generations, please visit us, talk to us every day, every hour and every moment possible. VietBF.Com Thank you all and good luck.