Trong tâm mỗi người có lẽ không ai lại không yêu quư trẻ em, bởi lẽ chúng là con cháu, em ta và bản thân ta cũng đă từng là chúng. Xă hội luôn chú trọng việc quan tâm đến lứa tuổi này.
Những khẩu hiệu liệu có mỉa mai?
Quốc hội ta đă có cả một ban mà hoạt động đă dành một tỉ lệ đáng kể cho việc chăm sóc thiếu niên nhi đồng. Rất nhiều khẩu hiệu có ư nghĩa đă xuất hiện từ lâu: Trẻ em như búp trên cành, V́ tương lai con em chúng ta, Trẻ em là tương lai của đất nước, Trẻ em hôm nay, thế giới ngày mai… Sinh thời, Bác Hồ luôn căn dặn: “V́ lợi ích 10 năm trồng cây. V́ lợi ích trăm năm phải trồng người”.
Những khẩu hiệu trên đă được trưng trang trọng ở khắp nơi. Trong quá khứ chúng ta đă từng làm tốt sự nghiệp trồng người này. Nhưng hiện nay, nh́n vào thực tế thấy đây đó – không phải là hiếm – đă xảy ra: Người ta không làm đúng như khẩu hiệu, thậm chí c̣n ngược lại! Liệu đă có ai, cơ quan, đoàn thể nào nghĩ tới việc khảo sát, điều tra để đưa ra một con số: Hiện nay những công tŕnh, sân chơi dành riêng cho trẻ em ở Hà Nội và các nơi khác là bao nhiêu? Khắp nơi người ta mở sân gôn, sân quần vợt, vũ trường, sàn nhảy… để phục vụ người lớn. Nhưng liệu đă có cái ǵ chuyên phục vụ các em (mà người lớn không được tham dự)? Không có một rạp chiếu phim, rạp hát, bể bơi, sân cầu lông, băi đá bóng, sân vận động nào chỉ để dành riêng cho chúng, mà tất cả đều lẫn lộn, dùng cho cả người lớn.
Đă vậy th́ việc người lớn lấn át, “cướp” quyền lợi của trẻ em là đương nhiên xảy ra. Tất cả những khoảng lưu không, băi đất trống ở các khu tập thể đều bị người lớn tranh giành để tập thể dục, thể h́nh, chơi cầu lông… Trẻ em bén mảng tới, lập tức bị đuổi. Trong quá khứ từng có một rạp chiếu bóng mang tên Kim Đồng dành riêng phục vu thiếu nhi. Nhưng về sau liền biến thành nơi kinh doanh. Người ta đă bất chấp lợi ích, nhu cầu của các em.
Bạo lực, xâm hại t́nh dục, bắt cóc, buôn bán trẻ em có chiều hướng gia tăng mà pháp luật đă chưa thể dẹp bỏ. Đó là nỗi nhức nhối của toàn xă hội. Rồi các em bị thất học không phải là quá hiếm hoi, do chế độ học phí và nhiều khoản “phí” khác bất hợp lư. Hăy thử hỏi đám trẻ lang thang đi đánh giày ở khắp các nơi xem số mù chữ là bao nhiêu, mặc dù chúng đang ở độ tuổi đi học. Bỏ học để đi kiếm sống quá sớm khi tuổi c̣n nhỏ, liệu có đáng để người lớn chúng ta suy nghĩ?
Hăy thực hiện bằng được những khẩu hiệu vốn dĩ rất ư nghĩa, giàu tính nhân văn. Đă rất chí lư khi người ta nói rằng hăy nh́n vào cung cách đối xử với trẻ em và phụ nữ ở một quốc gia để thấy mặt bằng dân trí ở nơi đó. Quả là một vấn đề không nhỏ, rất đáng khiến cả xă hội phải động năo để thực thi gấp những biện pháp nhằm mau chóng cải thiện t́nh h́nh, không thể để những khẩu hiệu trở nên… mỉa mai.
[RIGHT]
Ninh B́nh
Theo: Petrotimes