Hoàn cảnh đáng thương của người Việt tị nạn ở Bangkok - VietBF
 
 
 

HOME

NEWS 24h

ZONE 1

ZONE 2

Phim Bộ

Phim Lẻ

Ca Nhạc

Breaking
News Library Technology Giải Trí Portals Tin Sốt Home

Go Back   VietBF > Others (Closed Forums) > Archive - Old News 2006-2011 (closed)

 
 
Thread Tools
Old 11-24-2011   #1
vuitoichat
R11 Độc Cô Cầu Bại
 
Join Date: Jan 2008
Posts: 142,579
Thanks: 11
Thanked 13,285 Times in 10,607 Posts
Mentioned: 3 Post(s)
Tagged: 1 Thread(s)
Quoted: 42 Post(s)
Rep Power: 177
vuitoichat Reputation Uy Tín Level 10vuitoichat Reputation Uy Tín Level 10vuitoichat Reputation Uy Tín Level 10vuitoichat Reputation Uy Tín Level 10
vuitoichat Reputation Uy Tín Level 10vuitoichat Reputation Uy Tín Level 10vuitoichat Reputation Uy Tín Level 10vuitoichat Reputation Uy Tín Level 10vuitoichat Reputation Uy Tín Level 10vuitoichat Reputation Uy Tín Level 10vuitoichat Reputation Uy Tín Level 10vuitoichat Reputation Uy Tín Level 10vuitoichat Reputation Uy Tín Level 10vuitoichat Reputation Uy Tín Level 10vuitoichat Reputation Uy Tín Level 10vuitoichat Reputation Uy Tín Level 10vuitoichat Reputation Uy Tín Level 10vuitoichat Reputation Uy Tín Level 10vuitoichat Reputation Uy Tín Level 10vuitoichat Reputation Uy Tín Level 10vuitoichat Reputation Uy Tín Level 10vuitoichat Reputation Uy Tín Level 10vuitoichat Reputation Uy Tín Level 10vuitoichat Reputation Uy Tín Level 10vuitoichat Reputation Uy Tín Level 10vuitoichat Reputation Uy Tín Level 10vuitoichat Reputation Uy Tín Level 10
Default Hoàn cảnh đáng thương của người Việt tị nạn ở Bangkok

Cần có tự do, làm sao để giúp bây giờ?

Lời ṭa soạn: Cách đây hơn 1 tháng, ngày 17 tháng 10, cô Mi Vân Lovstrom, một nữ Việt kiều Na Uy về Việt Nam làm từ thiện bị an ninh phi trường Tân Sơn Nhất chặn không cho vào và buộc quay trở lại Bangkok mà không giải thích lư do. Trong thời gian ở lại Bangkok để t́m hiểu lư do v́ sao bị chặn không cho vào Việt Nam, Mi Vân Lovstrom đă dành thời gian t́m hiểu về cuộc sống của người Việt Nam, đặc biệt là những người Việt tị nạn chính trị ở thành phố này và có bài viết dưới đây gởi cho báo Người Việt.

***
1. Ngày đầu ở Bangkok


Ngày 17 tháng 10 tôi về Việt Nam làm từ thiện, khi đến sân bay Tân Sơn Nhất tôi bị chặn lại không được nhập cảnh.

Tôi bị trả về Thái Lan. Đặt chân xuống Bangkok, tôi không một người quen và đây cũng là lần đầu trong đời tôi đến đây. Chuông điện thoại của tôi như không ngừng reo, những người thân quen của tôi bảo tôi hăy trở về Na Uy đi. Nhưng Trời ơi, giờ này tôi không muốn về nữa, v́ lời hứa 100 xe lăn vẫn c̣n chưa thực hiện. Tôi quyết ở lại Bangkok một ḿnh.

Tôi sẽ ở lại Bangkok cho đến khi xe lăn và gạo đến nơi tôi mới về. Thế là 3 người Na Uy chính gốc quyết định lên đường để đi vào Việt Nam. Khi cuộc hành tŕnh của họ bắt đầu, th́ ở Bangkok tôi cũng gặp phải nhiều thử thách mới...


Bữa cơm của người Việt tị nạn chỉ toàn rau và muối. (H́nh: Mi Vân)

2. Một chiều lang thang t́m đồng hương

Tôi trở về khách sạn ngủ một giấc lấy lại tinh thần, sau đó đón taxi đi Samsen để t́m người Việt Nam.

Tôi dừng chân lại ở một sân banh. Tôi thấy có nhiều nhiều người trẻ đang chơi ở đó. Tôi đi vào hỏi thăm. Không ai nói tiếng Anh cả, chỉ có một cô gái trẻ, nghe được hai chữ “Việt Nam,” cô kéo tay tôi đi. Xuyên qua vài con đường nhỏ, đi vào một ngơ hẻm, cô ấy đưa tôi vào một căn nhà, có một bác gái ở tuổi 50, và một bà lăo trông cũng ngoài 80 tuổi.

Họ mời tôi dùng trà nước và trái cây. Bác gái chạy vào pḥng gọi người em trai ra nói chuyện. Hóa ra ông ấy là người biết nói tiếng Anh. Mọi người trong nhà hỏi thăm tôi từ đâu đến, họ nh́n tôi rất lạ, có lẽ v́ tôi nói ḿnh là người Việt Nam nhưng ở Na Uy.

Tôi rất vui v́ người trong nhà ai cũng vui vẻ và tốt với tôi. Rồi cả nhà chuẩn bị đi lễ, họ hỏi tôi đi cùng không. Thật t́nh th́ tôi không phải đạo Công Giáo, nhưng với tôi khi gặp và quen một ai đó là “có duyên,” nên tôi gật đầu đi cùng cả nhà. Bà lăo đến bên tôi nói vài câu tiếng Việt Nam, đến giờ này tôi mới biết, bà lăo là người Việt Nam, nhưng đă ở trên đất Thái ngay từ nhỏ, cả nhà là gốc Việt Nam, nhưng chỉ có 1 ḿnh bà c̣n nói được tiếng Việt.

Bà lăo kể tôi nghe, ở làng này người gốc Việt nhiều lắm, nhưng không nói được tiếng Việt nữa, bà năm nay 91 tuổi rồi, gặp tôi bà mừng lắm, rồi bà nắm tay tôi đi, cùng nhau đi đến nhà thờ. Tôi ngồi cùng bà một lúc, xem lại đồng hồ gần 20 giờ. Tôi từ giă bà rồi tôi vội đi đón xe.

Đi một đoạn đường ghé vào 1 cái quán, cô chủ quán nói tiếng Anh được. Cô ấy gốc Việt nữa, tôi mừng như trúng số. Cô hỏi tôi đi đâu cô giúp t́m xe cho, thế là tôi ngồi lại chờ xe, nhưng chờ hoài không thấy. Cô ấy hỏi tôi: “Cô có sợ chết không?” Tôi bảo không, cô ấy lấy chiếc xe máy ra và nói, không sợ chết th́ ngồi lên, tôi chở cô ra xa lộ đón taxi.

Cô chở ra đến xa lộ, cô đón taxi cho tôi, và c̣n ghi lại số phone, cô nói có ǵ th́ tôi phải gọi cô, v́ trời tối, đi một ḿnh nguy hiểm lắm. Tôi chợt thấy t́nh cảm của người và người đang ở quanh tôi, người cùng nguồn gốc, không cùng ngôn ngữ, nhưng hai chữ Việt Nam đă khiến chúng tôi mến nhau, và từ đó tôi được sự giúp đỡ tận t́nh như thế.

Cuộc gặp đầu tiên với người Việt tị nạn

Ngày thứ 3 ở Bangkok tôi gặp một anh tên Hải, anh sống đây lâu lắm rồi, và có quốc tịch Thái. Anh Hải là người rất nhiệt t́nh giúp đỡ người Việt ở Thái. Tôi kể anh nghe chuyện của tôi và tôi hỏi anh làm sao gặp được những người Việt ở Thái.

Chúng tôi đón taxi, lúc đó anh nói tiếng Thái, nên tôi cũng không biết là đi đâu, đi được một đoạn đường th́ anh gọi phone, tôi nghe anh nói: “Có cô Mi Vân muốn ghé thăm anh em tỵ nạn, bây giờ c̣n khoảng 10 phút nữa đến rồi, anh ra ngoài 7eleven đứng chờ nhe, rồi dắt về nhà anh nhe.”

Xe dừng lại ở 7eleven, thật có một anh đang đứng đó chờ chúng tôi.

Ghé vào một căn pḥng “nơi mà anh ấy nói là nhà” căn pḥng khoảng 20m2, nơi mà căn nhà anh đang sống cùng vợ và 2 đứa con. Chỉ là 1 cái pḥng vuông, bên góc có một cái bếp, tôi nh́n quanh pḥng và đoán được là mọi việc sinh hoạt trong gia đ́nh anh đều ở trong căn pḥng này.

Tôi hỏi thăm vợ của anh và 2 đứa con, tôi được biết, 2 em được đi học, c̣n chị và anh th́ chỉ ngồi nhà thôi, không thể đi đâu được, mặc dù gia đ́nh anh đă được quy chế tỵ nạn rồi. Anh mời tôi uống trà, và kể về những chuyện trước kia của anh. Với tôi, mọi thứ anh kể, rất xa lạ đối với tôi, v́ có lẽ tôi không cập nhập t́nh h́nh ở Việt Nam và cũng ít khi nào xem thời sự hoặc đọc báo Việt Nam. Tôi chỉ biết lắng nghe và thông cảm, chẳng biết làm ǵ hơn.

Chị hỏi tôi về thân thế cũng như v́ sao tôi về Việt Nam, tôi cũng kể cho anh chị nghe mọi việc về ḿnh và rồi tôi kể sang những mẩu chuyện nhỏ mà tôi gặp phải trong những lần về làm từ thiện. Với tôi chắc mọi người đầy ṭ ṃ, v́ sao tôi không được vào nước Việt Nam, nhưng khi nghe tôi kể những chuyện, th́ mọi người cũng rất ngạc nhiên, v́ theo nhận xét của gia đ́nh anh, th́ tôi chỉ là 1 cô gái b́nh thường, ngoài tấm ḷng giúp người ra, tôi không có ǵ hơn.

Thật khó hiểu, nhưng cũng có lẽ v́ thế tôi mới gặp những người này. Buổi chiều trôi qua rất nhanh. Qua ly trà, qua buổi nói chuyện, một ngày của tôi đă trôi qua rất nhanh.

Trở về khách sạn trời đă khuya, tôi không sao ngủ được, khi nghĩ đến những việc tôi vừa gặp phải trong buổi chiều qua, tôi cứ thầm nghĩ, sao cuộc sống lại có quá nhiều sự khác biệt. Tôi nghĩ đến ḿnh, sao tôi lại may mắn đến thế, tôi đang ở trong 1 căn pḥng đầy đủ tiện nghi, chỉ ở có 1 ḿnh mà c̣n lớn hơn nhà của anh nhiều, tôi nh́n cái giường nệm mà nghĩ đến, cả nhà anh ngủ như thế nào, tôi nghĩ đến 2 em nằm chiếu mà tôi thấy buồn làm sao, tôi biết có nhiều người sống như thế và cũng có nhiều người c̣n khỏ hơn thế nữa, nhưng có lẽ, chỉ khi nào ḿnh nh́n thấy th́ ḿnh mới cảm được thôi.

Sự nhớ nhung của tôi với các em nhỏ trong nước cũng vậy, tôi nhớ các em, tôi muốn được về thăm các em, nhưng giờ đây, mọi việc đang lẫn lộn, mọi suy nghĩ như đan chen xen lẫn trong đầu tôi và rồi giấc ngủ đến lúc nào không biết nữa...

Những mảnh đời đáng thương

Ngày thứ 4, tôi theo chân người bạn mới quen hôm trước để đi t́m hiểu cuộc sống của người Việt tỵ nạn, người bạn này nói sẽ đưa tôi đi gặp những người mà tôi muốn gặp, đưa tôi đi xem cuộc sống của người tỵ nạn mà tôi muốn xem. Quả thật tôi gặp hết bất ngờ này đến bất ngờ khác. Người bạn mới đưa tôi đến một nơi rất hẻo lánh, một vùng quê xa thật xa, nếu người b́nh thường chắc cũng chẳng ai nghĩ rằng nơi đây lại có người Việt tỵ nạn.


Tác giả Mi Vân trong vườn rau muống của người Việt tị nạn. (H́nh: Mi Vân)

Qua những con đường dưới chân cầu, đi vào một ngơ hẻm, nh́n thấy một cái ao và hàng dừa, ở bên kia là một xóm nhà nhỏ, nơi đây có 7 gia đ́nh người Việt tỵ nạn đang sống ở đây. Nh́n cảnh quê tôi nhớ Việt Nam ḿnh làm sao, cái vơng ở dưới gốc dừa, cái ao, giàn mướp, 2 con vịt và cây me đă làm tôi quên hẳn là ḿnh đến đây để làm ǵ rồi, cứ tưởng chừng như ḿnh đang ở Việt Nam vậy.

Có một anh mời tôi uống nước dừa, dừa vừa hái từ trên cây xuống, nói thật, ở Thái mấy ngày rồi, đây là lần đầu tôi được uống nước dừa tươi. Tôi ra sau nhà ngồi cùng chị Ba vừa rửa rau vừa nói chuyện. Tuy mới gặp chị Ba lần đầu, nhưng dường như đă quen trước rồi, nên chị hỏi ǵ tôi cũng nói thật hết.

Ở bên ngoài các anh chị ở bên cạnh nhà đă tụ tập lại đầy đủ, mọi người ngồi uống trà và nói chuyện. Sau khi tṛ chuyện cùng chị Ba xong, tôi trở ra hỏi thăm về đời sống của các anh chị ở đây. Đúng là ư trời khiến tôi đến đây th́ phải. Nhưng anh chị ở nơi đây đều là những người đă từng đi vượt biên qua.

Tôi vẫn thường nghe nhiều người kể về chuyện “thuyền nhân” và tôi luôn nghĩ rằng những “thuyền nhân” luôn được đi định cư ở nước thứ 3. Nhưng các anh chị ở đây th́ không. Họ là những người đă 2 lần bỏ nước ra đi. Họ đă có lần là thuyền nhân, và cũng có lần là người vượt biên bằng đường bộ. Họ đă có ít nhất 2 cuộc hành tŕnh t́m tự do, nhưng dường như tự do đích thực chưa bao giờ đến với họ.

Với tôi những câu chuyện họ kể, trước đây tôi nào có biết ǵ đâu. Có lẽ v́ tôi không theo dơi thời sự hoặc là hồi nào đến giờ tôi không quan tâm đến những sự việc này và giờ đây gặp rồi mới biết... Thật t́nh lúc đến đây, ḷng tôi c̣n thương nhớ Việt Nam nhiều lắm, tôi c̣n ước ao được trở lại Việt Nam thăm các em mồ côi, và những dân làng nghèo, nhưng bỗng dưng tôi lại thấy ḷng ḿnh như có chút niềm an ủi mới, v́ những người ở đây họ không có ǵ khác hơn là t́nh thương giữa người và người, tôi cảm nhận được điều đó, qua bữa ăn đơn sơ, mướp xào, canh chua rau muống, món canh chua mà nấu bằng những trái me, và rau muống ở sau vườn, mỗi một thứ đều mang đầy t́nh cảm.

Tôi có dịp được lôi ra sau vườn, nh́n những ngọn cải xanh, với tôi th́ đầy thú vị, v́ ở Na Uy hiếm có khi tôi được nh́n thấy cảnh này, nhưng với các anh chị ở đây th́ khác hẳn. V́ rau là thức ăn quanh năm của các anh chị. Như chị 3 nói, “qua bên kia bờ ao là có một nồi canh rồi” ở đây ngoài rau muống, cải xanh th́ c̣n có mồng tơi và b́nh bát, loại rau mọc tự nhiên và cũng nhờ đó mà các anh chị có thêm thức ăn.

Chị Năm cho biết, cuộc sống ở đây là vậy, tuy khổ, nhưng không bị áp lực tinh thần, tuy không biết ngày mai ḿnh ra sao, nhưng tâm hồn ḿnh vẫn c̣n hy vọng, hy vọng sống c̣n, và hy vọng có một ngày có được tự do thật sự, dù chị biết, tự do không hứa hẹn là khi nào sẽ đến với chị...

Và rồi những mẩu chuyện tiếp nối được kể ra, mỗi một người một câu chuyện khác nhau, hoàn cảnh có khác, thời điểm có khác, tuổi tác có khác, nhưng đều bi thương như nhau và cùng một con đường như nhau.

Tôi góp nhặt từng nỗi niềm, từng ánh mắt, từng lời của người kể, giờ đây với tôi những chuyện của họ đă theo tôi trong cuộc hành tŕnh trở về nước, giờ ngồi nghĩ lại, tôi không làm sao quên được.

Tôi buồn, tôi thương cho hoàn cảnh của mọi người và tôi nhớ những ngày ở bên các anh chị nhiều lắm. Tôi nhớ bác N., nhớ ngày bác N. chở tôi trên chiếc xe máy cũ thật cũ, chiếc xe mà bác dùng để đi bán bong bóng mỗi buổi tối, bác nói, muốn kiếm sống là phải vậy đó, mặc dù sống lén lút, nhưng cũng phải ra ngoài để kiếm tiền, nếu không th́ đâu có cơm ăn.

Tôi nh́n bác mà muốn rơi nước mắt, bác chở tôi đi xem cảnh chùa Thái, bác kể tôi nghe, câu chuyện của bác, tôi đoán chắc bác N. cũng đă gần 60 tuổi rồi, bác chỉ có 1 chân, cái chân kia đă mất cách đây gần 40 năm rồi, từ ngày gặp bác tôi không làm sao quên được h́nh ảnh bác, nhớ lúc chia tay, bác tặng tôi một cái bong bóng h́nh con rồng, bác nói, bác không có ǵ để tặng tôi làm kỷ niệm, bác mong tôi được khỏe mạnh, và mong có dịp tôi ghé thăm bác lâu hơn để bác có thể đưa tôi đi xem xóm chợ, và những ngôi chùa ở vùng quê này. Tôi hứa với bác, sẽ có ngày tôi trở lại thăm bác, và ngày đó chắc sẽ không xa lắm đâu.


Làm bong bóng bán để mưu sinh là việc của bác N., một người tị nạn mỏi ṃn chờ đi định cư ở một nước thứ ba. (H́nh: Mi Vân)

Giờ đây ngồi viết những ḍng chữ về bác, tôi không làm sao ngăn được ḍng nước mắt, tôi luôn nghĩ về bác, ở một phương trời xa thật xa, tôi h́nh dung được h́nh dáng của bác và chiếc xe bán bong bóng. Tôi cảm nhận được sự chờ đợi của bác hơn 30 năm qua, bác vẫn nuôi c̣n niềm tin và hy vọng, dù ngày tháng trôi qua măi, nhưng niềm hy vọng của bác vẫn c̣n. Tôi cầu mong bác đến được đất nước thứ 3, tôi cầu mong bác được hưởng tuổi già trong niềm vui mà bác đă chờ đợi bao nhiêu năm qua.


Cần có tự do, làm sao để giúp bây giờ?


Tôi luôn t́m nghĩ xem ḿnh có thể làm ǵ để giúp các anh chị, mấy bao gạo, thức ăn hay vật dụng trong nhà cũng chỉ là việc trước mắt, v́ ước mơ lớn nhất của các anh chị là có thể được đi định cư ở nước thứ 3. Tôi là một người không hiểu biết ǵ về việc này, nên tôi không dám hứa ǵ hết. Nhưng tôi mong rằng có thể từ từ kể lại những ǵ tôi góp nhặt được ở Bangkok, tôi sẽ viết lại từ từ, từ câu chuyện một, tôi mong rằng có ai đó cảm được và có thể đưa đường chỉ lối cho tôi để giúp những anh chị ở đây. Hồi nào đến giờ, tôi nghĩ mọi thứ rất đơn giản, cứ nghĩ người ta cần xe lăn th́ ḿnh giúp xe lăn, người ta cần gạo th́ ḿnh cho gạo, người ta cần nước th́ ḿnh đào giếng, nhưng giờ đây tôi gặp phải một thử thách mới, các anh chị ở đây cần có tự do, tôi làm sao để giúp bây giờ?

Hai tuần trôi qua, tôi không làm sao có được giấc ngủ yên, có những lúc đi làm về, dù mệt mỏi cách mấy, tôi vẫn biết ḿnh có nhà để về, có cái giường nệm để ngủ, nhưng c̣n các anh chị, nhà thật sự không biết ở đâu, quê hương có nhưng không về được. Cuộc sống th́ không biết mai đây sẽ ra sao, tôi thầm nghĩ mà thấy ḿnh may mắn quá, tôi ước ǵ có thể chia đi một phần trong cuộc sống của ḿnh cho mọi người.

Mi Vân Lovstrom (riêng cho Người Việt)
vuitoichat_is_offline  
Attached Thumbnails
Click image for larger version

Name:	140623-VN-NguoiVietTiNan-01.400.jpg
Views:	19
Size:	37.2 KB
ID:	336948
 
User Tag List

Thread Tools

Những Video hay hiện nay N1
Best Videos around the world today
Youtube Videos

 
iPad Tablet Menu

HOME

Breaking News

Society News

VietOversea

World News

Business News

Other News

History

Car News

Computer News

Game News

USA News

Mobile News

Music News

Movies News

Sport News

ZONE 1

ZONE 2

Phim Bộ

Phim Lẻ

Ca Nhạc

Thơ Ca

Help Me

Sport Live

Stranger Stories

Comedy Stories

Cooking Chat

Nice Pictures

Fashion

School

Travelling

Funny Videos

NEWS 24h

HOT 3 Days

NEWS 3 Days

HOT 7 Days

NEWS 7 Days

HOT 30 Days

NEWS 30 Days

Member News

Tin Sôi Nổi Nhất 24h Qua

Tin Sôi Nổi Nhất 3 Ngày Qua

Tin Sôi Nổi Nhất 7 Ngày Qua

Tin Sôi Nổi Nhất 14 Ngày Qua

Tin Sôi Nổi Nhất 30 Ngày Qua
Diễn Đàn Người Việt Hải Ngoại. Tự do ngôn luận, an toàn và uy tín. V́ một tương lai tươi đẹp cho các thế hệ Việt Nam hăy ghé thăm chúng tôi, hăy tâm sự với chúng tôi mỗi ngày, mỗi giờ và mỗi giây phút có thể. VietBF.Com Xin cám ơn các bạn, chúc tất cả các bạn vui vẻ và gặp nhiều may mắn.
Welcome to Vietnamese American Community, Vietnamese European, Canadian, Australian Forum, Vietnamese Overseas Forum. Freedom of speech, safety and prestige. For a beautiful future for Vietnamese generations, please visit us, talk to us every day, every hour and every moment possible. VietBF.Com Thank you all and good luck.


All times are GMT. The time now is 08:43.
VietBF - Vietnamese Best Forum Copyright ©2006 - 2024
User Alert System provided by Advanced User Tagging (Pro) - vBulletin Mods & Addons Copyright © 2024 DragonByte Technologies Ltd.
Log Out Unregistered

Page generated in 0.05091 seconds with 14 queries