Ở một ngôi làng nhỏ vùng quê yên bình, có hai gia đình "nức tiếng gần xa" bởi... sinh đôi từ A đến Z. Gia đình nhà cô Hương và Lan sinh được hai cô con gái sinh đôi giống nhau từng milimet – từ khuôn mặt, dáng đi, cho tới giọng nói, sở thích. Còn bên họ Trần, nhà có hai cậu quý tử – Long và Phong – cũng y chang như in, đến nỗi mẹ ruột cũng phải căng mắt mới phân biệt nổi ai với ai.
Số trời run rủi thế nào, Hương – Lan và Long – Phong lại phải lòng nhau. Đúng kiểu “trai tài – gái sắc – bản sao của nhau”. Ban đầu, bố mẹ hai bên cũng hơi... rét, vì sợ cưới nhầm, yêu nhầm, rồi sống nhầm. Nhưng thấy tụi nhỏ yêu nhau đậm sâu, hai nhà đành “nhắm mắt đưa chân”, quyết định tổ chức đám cưới “song song – đồng bộ – 1 ngày cho tiện”.
Ngày cưới diễn ra linh đình. Cả làng kéo đến đông như hội. Ai cũng vừa ăn cỗ, vừa... cười nghiêng ngả vì quá giống nhau. Nhiều người đùa:
“Tối nay mà nhầm phòng thì thôi rồi... chắc sang năm khỏi cần giải thích luôn!”
Tối đến, sau một ngày dài tiếp khách, hai chú rể say mèm như nồi chè rượu. Đứng còn không vững, huống chi là... nhớ mặt vợ. Hai cô dâu vừa dìu vừa lo:
– “Chị em mình giống nhau thế này, lỡ anh ấy nhầm thì sao?”
– “Thì chị phải nhớ đóng cửa kỹ vào nhé!”
Nhưng đời không như phim Hàn, cũng chẳng như tiểu thuyết ngôn tình. Đúng 30 phút sau, cả nhà gái tán loạn như có giặc! Mẹ cô dâu thì la lớn:
– “Trời đất ơi! Đứa nào lấy nhầm chồng rồi!!!”
Hóa ra...
Trong lúc dìu chồng vào phòng, Lan quên... đóng cửa, còn Hương thì sơ ý lấy nhầm khăn mặt của em gái mang theo. Hai ông chồng tỉnh dậy lúc nửa đêm – mắt nhắm mắt mở, đầu vẫn còn ong ong – thấy “vợ” bên cạnh thì liền… ngọt ngào, ân cần, không hề nghi ngờ gì cả!
Sáng hôm sau, cả hai bà vợ khóc như mưa, còn hai ông chồng thì... ngơ ngác:
– “Ủa? Em không phải là... vợ anh hả???”
– “Ơ thế tối qua... không phải em à???”
Cuối cùng, sau khi cả họp gia đình khẩn cấp, đối chiếu "bằng chứng hiện trường", kết luận được một điều:
Cả hai đã “lạc phòng” thật. Mà còn “lạc sâu”!
Người lớn thì vừa tức vừa cười, còn hai cặp đôi sinh đôi kia thì xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu. Cũng may, ai cũng yêu nhau thật lòng, nên sau một hồi làm hoà, họ... đổi lại “đúng người, đúng phòng”, coi như cho nhau một kỷ niệm để đời – có kể 50 năm sau cũng không ai quên được.
Từ đó về sau, cả làng truyền tai nhau:
“Muốn cưới sinh đôi thì nhớ... dán tên lên trán!”
VietBF@sưu tập