Mỗi người chúng ta cũng không chỉ mang mối hận CS với tính cách riêng lẻ đơn thuần. Chúng ta còn có trách nhiệm cưu mang và nuôi dưỡng mối hận của những người đã chết vì CS nữa. Đây vừa là bổn phận vừa là nghĩa vụ thiêng liêng bắt buộc. Hàng triệu nạn nhân oan mạng của CS, trong đó những đồng bào vô tội, những thân nhân ruột thịt của chúng ta là những người chịu thiệt thòi nhiều nhất.
Quang Dương (Quốc Hận 4/2014)
Cali Today News - Ngày Quốc Hận 30 Tháng Tư đang trở về với chúng ta trong niềm ngậm ngùi xót xa hơn bao giờ hết. Thật ra, không phải chỉ đến dịp Tháng Tư Đen hàng năm chúng ta mới nhớ về tổ quốc và tưởng niệm ngày Quốc Hận. Nỗi đau mất nước, mất quê hương, mất người thân, mất tài sản cơ ngơi sự nghiệp phải chăng tuy có lúc khắc khoải âm thầm, có lúc trào dâng mãnh liệt nhưng luôn canh cánh bên mình, nung nấu trong lòng tất cả người dân nước Việt, những người không chấp nhận chế độ Cộng Sản ở trong lẫn ngoài nước.
Kẻ thù của chúng ta, bạo quyền CS miền Bắc VN, với tham vọng điên cuồng, với bản chất hung hăng của quân cướp nước, cộng với sự trợ giúp đồ tể của ngoại bang, đã trắng trợn vi phạm hiệp định Paris 1973, xua quân cưỡng chiếm miền Nam, tức VNCH. Ngày 30 Tháng Tư 1975 là ngày đen tối nhất của toàn dân miền Nam, ngày tất cả người dân cùng phải chịu cái nhục bại trận và cái tang chung mất nước. Kể từ ngày bi thương máu lệ đó, niềm uất hận, nỗi đau quặn xé trong lòng mỗi người chúng ta vì ngậm ngùi xót xa cho quê hương, vì thương nhớ những người thân đã chết dưới tay CS chưa bao giờ nguôi ngoai.
Quân xâm lược sau khi chiếm được toàn thể miền Nam đã áp dụng những chủ trương và chính sách vừa thâm hiểm, vừa dã man tàn khốc, để đưa người dân trong Nam xuống cuộc sống bần cùng, đói rách, hạ tiện, mất nhân phẩm hầu dễ bề cai trị. Với bản tính hiếu thắng, kiêu căng của kẻ cướp nước, chúng ảo tưởng rằng có thể dùng mọi mánh khóe thủ đoạn, kể cả dụ dỗ ngon ngọt, mua chuộc móc nối, che dấu ngụy biện, thậm chí sử dụng bạo lực quân đội, công an, côn đồ, du đãng để cưỡng chế đàn áp, bắt ép chúng ta phải quên đi mối nhục hận vong quốc. Chúng đã lầm. Những điều bọn CS làm chỉ khiến lòng căm hận của chúng ta càng sôi sục hơn, càng nhận thấy rõ hơn dã tâm của chúng muốn tiêu diệt sức đối kháng của tất cả khối người Việt chống Cộng trong lẫn ngoài nước. Như hai chữ “Sát Thát” đã được xâm bằng máu, thích bằng dao lên da thịt quân dân Đại Việt thời nhà Trần, nhắc nhớ mối căm thù không đội trời chung với giặc Nguyên Mông, hai chữ “Quốc Hận” cũng đã hằn in bằng máu và nước mắt trong trí nhớ, trong tâm tưởng mỗi người dân miền Nam. Nỗi thống hận này sẽ còn mãi trong tim óc, trong xương thịt, trong từng bước đi, từng hơi thở của chúng ta, nhất là của những người từng là nạn nhân của CS.

Photo courtesy: aotrangoi.com
Mỗi người chúng ta cũng không chỉ mang mối hận CS với tính cách riêng lẻ đơn thuần. Chúng ta còn có trách nhiệm cưu mang và nuôi dưỡng mối hận của những người đã chết vì CS nữa. Đây vừa là bổn phận vừa là nghĩa vụ thiêng liêng bắt buộc. Hàng triệu nạn nhân oan mạng của CS, trong đó những đồng bào vô tội, những thân nhân ruột thịt của chúng ta là những người chịu thiệt thòi nhiều nhất. Lý do vì Họ không còn có thể chất chứa mối hận sinh tử với CS và mong có ngày đòi CS phải trả món nợ máu xương. Tuy vậy, u linh oán khí của Họ đã dằng dặc đất trời, trùm phủ núi sông. Oan hồn của Họ chưa thể siêu thoát ngày nào chế độ bạo quyền CSVN còn chưa xụp đổ, và những tên tội đồ đảng viên và tay chân họ Hồ có nợ máu với dân tộc còn chưa bị đưa ra xét xử. Trong âm thầm vô ảnh, Họ vẫn hiện diện một cách tế vi và thường hằng bên chúng ta dưới nhiều hình thức. Thật ra, Họ vẫn đang “sống” trong chúng ta, phù trợ chúng ta, đồng hành với chúng ta trên mỗi bước đường chống Cộng. Hãy nhớ rằng trong mỗi con người chúng ta hiện nay đều đang mang một phần anh linh và thể phách của những nạn nhân đã chết vì chính nghĩa tự do, vì không chấp nhận chế độ CS. Chúng ta chống chế độ và con người CS không chỉ cho riêng chúng ta mà còn vì món nợ tinh thần đối với những đồng bào, người thân đã bỏ mạng trong suốt thời gian đảng CS hoành hành trên đất nước thân yêu nữa.
Nói vậy phải chăng chúng ta thù dai? Hay chúng ta quá khích, chống Cộng cực đoan? Bạo quyền CSVN thường viện lý do rằng chúng ta lòng dạ hẹp hòi, nuôi dưỡng thù hận, chống Cộng điên cuồng quá khích, không chịu mở rộng vòng tay đón nhận lời đề nghị hòa hợp hòa giải của chúng. Rằng đã qua nhiều năm, hãy khép lại quá khứ, xóa bỏ hận thù, xây dựng tương lai. Nhưng hãy tự hỏi ai mới thật thù dai, ai mới là kẻ ngoan cố, hẹp hòi, cực kỳ tham ác hiểm độc, là nguồn gốc của mọi oán thù, chia rẽ?
Không kể thời gian trước 1975, thời CS Bắc Việt tiến hành chiến tranh xâm chiếm miền Nam (vốn đã khét tiếng với những tội ác dã man kinh hoàng của CS đối với quân dân miền Nam mà sửa sách còn ghi chép đầy đủ), hãy chỉ thử nhìn lại trong 39 năm sau ngày mất nước, bạo quyền CSVN đã và đang đối xử với những người dân của một nửa quốc gia bị chúng cưỡng chiếm ra sao? Chúng đã làm được gì cho dân tộc, cho quê hương? Hay chỉ toàn những tội ác và tệ nạn gây thêm căm thù, oán hận, khinh ghét và ghê tởm. Xin tạm chia ra làm hai giai đoạn:
Những tội ác của CS gây hận thù từ 30/4/75 đến 1989
Những năm tháng sau ngày cưỡng chiếm miền Nam VN với chủ trương và chính sách vô cùng nham hiểm thâm độc, CS đã làm những điều sau đây mà chúng bảo là “vô cùng nhân đạo”, “mở rộng vòng tay”, “xóa bỏ hận thù”:
1. Tập trung cải tạo quân dân cán chính VNCH, thực ra là tù khổ sai vô hạn định nơi rừng sâu núi cao, ma thiêng nước độc mà hậu quả là mấy trăm ngàn người miền Nam bị chết vì bị tra tấn, xử tử, đói khát, bệnh tật, kiệt sức.
2. Đẩy dân đi kinh tế mới để chiếm nhà chiếm đất, cướp tài sản cá nhân đồng thời một công hai việc, giết bớt dân miền Nam cho dân miền Bắc tràn vào thay thế.
3. Cải tạo công thương nghiệp tư bản tư doanh, thực chất là thu gom cướp trắng toàn bộ tài sản, nguyên vật liệu, khí cụ sản xuất, tài nguyên, nguồn vốn lớn của đồng bào miền Nam đem về Bắc chia chác lẫn nhau.
4. Hợp tác xã kinh doanh/sản xuất, tổ hợp tiểu thủ công, nông nghiệp chỉ là cái cớ để bần cùng hóa người dân lao động, bóp chết tài năng sáng tạo, triệt tiêu năng lực sản xuất và tạo điều kiện cho đám cán bộ địa phương công khai ăn cướp của cải, nhà cửa, đất đai, ruộng vườn của dân.
5. Đổi tiền, cấm đường, cấm chợ, cấm tư bản tư doanh, cấm báo chí tư nhân, cấm hội họp và chính sách hộ khẩu, tem phiếu sổ gạo, công an khu vực, đi khai về trình, tổ dân phố đã bóp nghẹt bao tử người dân vốn càng ngày càng teo tóp sau ngày mất nước đồng thời kiểm soát gắt gao, hạn chế tự do đi lại, tự do lập hội, tự do ngôn luận… Nói chung người dân miền Nam bị tước đoạt tất cả mọi quyền tự do mà họ từng được hưởng thoải mái đầy đủ trong chế độ VNCH.
6. Về tôn giáo, các nhà thờ, chùa chiền, miếu đền, nơi thờ phượng đều bị kiểm soát chặt chẽ, thậm chí bị tịch thu, giải tỏa. Tu sĩ bị cấm giảng đạo, bắt hoàn tục, giáo dân bị theo dõi, cấm theo đạo.
7. Đến nghĩa trang mộ phần là nơi an nghỉ của người quá cố cũng không được yên. Hầu hết nghĩa trang đều bị đập phá, san bằng để cán bộ CS cướp đất kinh doanh lấy tiền bỏ túi. Những nghĩa trang lớn như nghĩa trang quân đội Biên Hòa vì bạo quyền còn e ngại phản ứng bất lợi từ tất cả người dân nếu thẳng tay xóa bỏ nên chúng đã ngấm ngầm phá hoại bằng cách một mặt trồng rất nhiều các loại cây muồng, cây sao, cây có rễ ăn xiên phá đất để hủy hoại các ngôi mộ ở chung quanh. Một mặt đập phá, bỏ cho hoang phế đồng thời ngăn cản, cấm đoán thân nhân của tử sĩ đến thăm viếng, trùng tu, đôn đắp mộ phần. Hành động táng tận lương tâm này đã gây nên sự phẫn nộ trong lòng tất cả người dân Việt vì nó chứng tỏ rõ ràng nhất rằng CSVN vẫn còn nuôi hận thù đối với những người lính VNCH đã tử trận dù chiến tranh chấm dứt từ lâu. Về điểm này, bọn chúng đâu khác chi những vua chúa ngày xưa, lòng dạ nhỏ nhen, cựu thù chết rồi mà vẫn sai đào mộ lấy xác đốt thành tro, trộn vào thuốc súng thần công bắn cho tan xác thêm một lần nữa!
8. Về mặt văn hóa, CS ra lệnh tịch thu, đập phá, thiêu hủy toàn bộ văn hóa phẩm như các loại sách báo, tài liệu tham khảo, họa phẩm, hình tượng, phim ảnh, băng dĩa nhạc…của VNCH với mục đích xóa sạch những tinh hoa nhân bản, văn minh của miền Nam. Thay vào đó, chúng thay bằng những sách báo XHCN rồi ra sức tuyên truyền, bắt ép người dân miền Nam phải học tập những giáo điều khô khan cứng ngắc của một chủ thuyết sắt máu, lạc hậu, lỗi thời. Chúng muốn biến toàn thể dân miền Nam thành những cái máy không còn biết suy nghĩ phải trái, thành nô lệ sẵn sàng làm bất cứ điều gì chúng muốn.
9. Phân biệt đối xử giữa người thuộc chế độ VNCH và người của bọn chúng. Quân dân cán chính VNCH đương nhiên bị gạt ra ngoài xã hội, chỉ một số rất ít được lưu dụng vì nhu cầu nhưng chỉ có tính cách tạm thời và không có quyền quyết định một điều gì. Tất cả quân dân VNCH bị coi như những công dân hạng hai. Thân nhân, con cháu những người có dính líu đến chế độ cũ không được vào đại học, bị chèn ép nơi học đường. Người đi làm bị nghi kỵ, theo dõi nơi sở làm. Người ở nhà bị dòm ngó xoi mói bởi công an khu vực và cán bộ phường khóm xã ấp
10. Dưới chế độ hà khắc, chủ trương trả thù đê hèn của bạo quyền CS, người dân miền Nam đã phải tìm cách bỏ nước ra đi, bất chấp hiểm nguy, vượt biên vượt biển bằng đường bộ, đường biển. Số người mất tích, bỏ xác nơi rừng sâu, khe núi hay đại dương biển cả nhiều không đếm xuể. Thống kê không chính thức lên tới 400.000 người. CS không thể chối cãi là chúng không có trách nhiệm về số lượng khổng lồ những người chết này. Chính cuộc xâm lược miền Nam và chính sách tàn bạo của chúng đã xô đẩy dân miền Nam vào thảm cảnh đoạn trường có một không hai trên toàn thế giới. Nỗi kinh hãi lẫn oán hận và ghê tởm CS của người miền Nam nếu có cũng là điều hiển nhiên.
Trên đây chỉ là vài trong số vô vàn việc làm gây phẫn uất căm hờn trong dân chúng sau ngày CS miền Bắc xâm chiếm miền Nam tự do. Thiết nghĩ chỉ những điều đó cũng đã quá đủ để chứng minh CSVN chính là kẻ tạo ra hận thù. Nhưng không phải tội ác của chúng chấm dứt ở đó.