Nhân ngày của Mẹ, cô giáo lớp 3 ra đề văn:
“Em hãy viết lại những lời ru mà mẹ thường ru em ngủ.”
Cả lớp cặm cụi viết, riêng cô giáo đặc biệt chú ý đến bài của bé Tí – cậu học trò lanh lợi nhưng… hơi “thật thà quá mức”.
Bài văn của em làm cô bối rối không biết phải chấm thế nào:
“…Mẹ em rất hiền, ở nhà mẹ là cô giáo.
Mỗi tối mẹ thường ru em ngủ bằng những câu rất quen thuộc:
Cái cò lặn lội bờ sông,
Gánh gạo đưa chồng tiếng khóc nỉ non…
Đến đây thì cô giáo mỉm cười, nghĩ bụng: “Đúng rồi, bài hát dân gian rất hay.”
Nhưng đọc tiếp, cô suýt đánh rơi bút:
“Em về nuôi cái cùng con…
Để anh đi trẫy… Bỏ cái tay ra…
Để anh… trẫy… nè… nước non…
Bỏ cái tay ra yêu nè, từ từ, con nó đã ngủ đâu…!”
Cả lớp cười ầm, cô giáo đỏ mặt, còn bé Tí ngơ ngác hỏi:
“Cô ơi, mẹ ru em y chang vậy mà!”
Cô giáo thở dài:
“Ờ… mẹ con ru đúng theo nghệ thuật… nhưng không theo sách giáo khoa!”