
Anh Hải và anh Tuấn ngồi ở quán cà phê vỉa hè, bên cạnh là chai bia đã vơi một nửa và ly trà đá. Hai anh đang than thở về sự phức tạp của cuộc sống hiện đại.
Anh Tuấn (uống một ngụm bia, thở dài): "Này Hải, tao thấy đàn ông bọn mình sinh ra đã khổ rồi, đúng nghĩa đen luôn đấy mày ạ."
Anh Hải (nhíu mày): "Khổ gì mà khổ? Mày nói rõ xem nào."
Anh Tuấn (lắc đầu ngao ngán): "Thì mày xem, cuộc sống của đàn ông chúng mình bây giờ toàn là đấu tranh với 'đồ giả' thôi. Nào là phải lo mua đúng Bia xịn chứ không là dính bia giả hại người."
Anh Hải (gật gù): "Đúng, rồi còn Rượu giả, Thuốc lá giả nữa chứ. Tiền mất tật mang."
Anh Tuấn (đập tay xuống bàn, giọng đầy bức xúc): "Đấy là ngày xưa! Bây giờ còn kinh khủng hơn nhiều! Bọn mình còn phải dùng cả Vếu giả, Mông giả, Môi mồm giả của người khác nữa cơ!"
Anh Hải (mắt mở to): "Ý mày là sao?"
Anh Tuấn (thương cảm nhìn Hải): "Thì mày nghĩ xem! Hóa ra bao nhiêu công sức tán tỉnh, bao nhiêu tiền bạc đổ vào để rồi phát hiện ra... toàn là sản phẩm của công nghệ thẩm mỹ và lớp trang điểm dày cộp!"
Anh Tuấn nhấp thêm một ngụm bia, kết luận bằng một câu triết lý đầy đau đớn:
"Tóm lại, trong cái thế giới mà cái gì cũng có thể làm giả đó, đàn ông bọn mình chỉ có một thứ duy nhất là thật..."
Anh Hải (nín thở chờ đợi): "Là gì?"
Anh Tuấn: "... Chỉ có bị Lừa là Thật thôi mày ơi!"
Cả hai nhìn nhau, cùng nhau thở dài thườn thượt trước sự thật phũ phàng của cuộc đời.
VietBF@sưu tập