Hai vợ chồng đang dạo chơi công viên, người vợ thủ thỉ:
– Ước gì chúng mình trở lại thuở mười tám đôi mươi, giống đôi trai gái kia, để lại được yêu cuồng sống vội như hồi thanh xuân…
Người chồng nghe thế liền ôm vợ vào lòng, vừa bóp vai vừa thủ thỉ:
– Anh cũng ước vậy. Nhưng mà em có muốn anh nói thật không?
Vợ gục đầu vào vai chồng, tim đập rộn ràng:
– Cũng phải, được gần gũi vợ hồi nào đến giờ là điều anh chả muốn anh nói ra!
Người chồng lắc đầu:
– Già rồi, tai anh điếc, cổ phải nghe em rầy, mắt mờ, răng rụng, giọng em còn sắc hơn kiếm, bụng thì chảy, đầu gối thì yếu, em cứ xưng em hoài, còn chửi anh thì đủ kiểu… lo mua sâm lưng tung!
Vợ đứng hình. Ước mơ thanh xuân tan thành mây khói.
VietBF@sưu tập