Cô nàng độc thân sống một mình trong khu tập thể, quanh năm ngày tháng chẳng có mấy niềm vui. Thế rồi bên cạnh nhà có anh hàng xóm khá bảnh trai, giọng hát cũng "ngọt như mía lùi".
Mỗi lần anh ấy đi tắm, cả khu hành lang lại được nghe điệp khúc quen thuộc:
“Em thấy không em… em thấy không em…” 🎶
Nghe mãi thành quen, cô nàng bỗng thấy lòng xao xuyến. “Có khi nào… anh ấy đang hát cho mình nghe không nhỉ?” – cô thầm nghĩ.
Thế nhưng mỗi lần hồi hộp áp tai vào tường, rồi len lén nhìn sang thì… ôi thôi, cửa phòng tắm nhà anh ấy bằng kính mờ dày cộp, đóng chặt.
Cô nàng tức tưởi than thở:
Trời ơi, anh cứ hát "em thấy không em", nhưng mà anh đóng cửa kính bưng bít thế này thì… em có thấy được cái gì đâu! 😩
Nói rồi cô vừa cười vừa lau nước mắt, cảm động “dzễ sợ” nhưng cũng tức không để đâu cho hết!
VietBF@sưu tập