
Trên hành trình trưởng thành, ta thường mải miết chạy theo những chân trời lấp lánh, những giấc mơ rực rỡ, và những vinh quang thoáng qua. Nhưng giữa dòng đời hối hả, có bao giờ bạn dừng lại, ngoảnh đầu nhìn về cội nguồn, nơi những đôi bàn tay thô ráp mà dịu dàng đã nâng niu bạn từ thuở lọt lòng?
Những bàn tay ấy của mẹ cha, ông bà, thầy cô, hay một người xa lạ từng dang tay chở che – là gốc rễ của bạn hôm nay. Đó là bàn tay gầy guộc ôm bạn qua những đêm dài khóc nhè, là đôi tay chai sần lau đi nước mắt khi bạn vấp ngã, là bờ vai kiên cường che chắn bạn trước giông bão cuộc đời. Những bàn tay ấy không chỉ nuôi dưỡng thân thể bạn, mà còn gieo vào lòng bạn hạt giống của tình yêu, lòng can đảm, và niềm tin để bước đi trên con đường dài.
Khi thành công rực rỡ, khi ánh hào quang khiến ta ngỡ mình tự đứng vững, xin đừng quên rằng không ai trưởng thành một mình. Mỗi bước chân bạn in trên mặt đất đều mang dấu ấn của những hy sinh thầm lặng, những giọt mồ hôi rơi trong lặng lẽ, và những lời cầu chúc âm thầm từ những người đã đặt cả trái tim vào sự trưởng thành của bạn.
Hãy dừng lại, dù chỉ một khoảnh khắc, để nhìn sâu vào đôi mắt đã từng dõi theo bạn, để nắm lấy bàn tay đã từng dìu dắt bạn, và để nói lời cảm ơn từ tận đáy lòng. Sự biết ơn không chỉ là một món quà dành cho họ, mà còn là ngọn lửa sưởi ấm tâm hồn bạn, là cội rễ cho hạnh phúc bền lâu và thành công ý nghĩa.
Đừng bao giờ quên những bàn tay đã nuôi dưỡng bạn khôn lớn, bởi trong sự trân trọng ấy, bạn sẽ tìm thấy ý nghĩa sâu sắc nhất của cuộc đời một cuộc đời được xây dựng từ yêu thương, và được gìn giữ bằng lòng biết ơn.
VietBF@sưu tập