
“Đồ con hoang!” – đó là câu nói nó nghe quen đến mức đôi khi vang lên ngay cả trong giấc mơ. Từ thuở bé xíu, cứ hễ chạy lon ton qua xóm, hễ chen vào đám trẻ con cùng chơi, thế nào cũng có kẻ hét lên như vậy. Ban đầu, nó chẳng hiểu “con hoang” nghĩa là gì. Nhưng chỉ cần nhìn ánh mắt dè bỉu, nghe giọng điệu mỉa mai, và thấy cả bọn cùng phá lên cười, nó biết chắc rằng đó không phải là điều gì tử tế.
Lần đầu tiên nó chạy về nhà, ngập ngừng hỏi mẹ:
– Mẹ ơi, “con hoang” là gì vậy?
Mẹ đang gọt khoai, bàn tay thoáng khựng lại. Bà vội ôm con vào lòng, khẽ vỗ về:
– Kệ người ta đi con. Con là con trai ngoan của mẹ, là cháu cưng của ông bà ngoại, thế là đủ rồi.
Nói vậy, nhưng khoé mắt mẹ lại hoe đỏ. Nó thấy rõ giọt nước long lanh sắp rơi, song mẹ đã nhanh chóng đưa tay lau vội. Vài lần như thế, nó đã thôi không hỏi.
____________________ ____________________
Lớn thêm chút nữa, mỗi lần đến trường, nó càng ý thức rõ sự khác biệt. Họp phụ huynh, bạn bè thường đi cùng cha lẫn mẹ. Đứa nào cũng ríu rít khoe với bạn bè: “Ba tớ chở đến”, “Ba tớ mua kẹo cho”… Còn nó, chỉ có dáng người mẹ gầy guộc, tay nắm chặt bàn tay nó, cùng nhau bước vào lớp.
Có lần, nó tủi thân quá, đứng nép vào góc sân, nhìn mấy ông bố đang cười nói với nhau. Nó ước giá như mình cũng có một người cha, để nắm tay dắt đi, để gọi hai tiếng “ba ơi” như những đứa trẻ khác. Nhưng tuyệt nhiên, mẹ chưa một lần nhắc đến cha.
Thỉnh thoảng, bà ngoại an ủi:
– Con nhà này đâu có thiếu thốn gì. Có mẹ, có ông bà thương yêu, lo cho ăn học đàng hoàng.
Nó im lặng gật đầu, nhưng trong lòng vẫn như có khoảng trống không sao lấp đầy.
____________________ ____________________
Năm lên mười hai tuổi, nó bạo dạn hỏi lại:
– Mẹ ơi, ba con là ai? Ở đâu?
Mẹ sững người, rồi thở dài. Bà khẽ xoa đầu nó:
– Có những chuyện… sau này lớn con sẽ hiểu. Giờ thì chỉ cần biết, mẹ luôn thương con nhất trên đời.
Câu trả lời ấy, chẳng làm nó hết băn khoăn, nhưng lại khiến nó chợt thấy mẹ gầy hơn, đôi mắt mỏi mệt hơn. Từ đó, nó không dám hỏi nữa.
____________________ ____________________
Nó chăm học, chăm làm. Những lời chê bai ngoài kia dần trở thành động lực. “Con hoang” – thì đã sao? Nó quyết tâm phải chứng minh rằng mình không thua kém ai. Lên cấp ba, nó giành học bổng của trường. Ngày cầm giấy khen về, mẹ khóc nấc trong hạnh phúc.
Lần đầu tiên, nó mới thấu hiểu: thì ra, mẹ đã chọn im lặng, chấp nhận hết thảy những lời dị nghị chỉ để che chở, giữ gìn tuổi thơ cho nó.
____________________ ____________________
Ngày nó bước chân vào giảng đường đại học, bạn bè đến đưa tiễn, mẹ đứng lẫn trong đám đông, tay ôm chặt cái túi vải cũ, mắt rưng rưng. Nó cúi đầu chào mẹ, lòng nghẹn ngào. Trong khoảnh khắc ấy, nó nhận ra một điều:
Người ta có thể cười chê nó không có cha, nhưng nó chưa bao giờ là “đứa trẻ không có gia đình”. Vì ngay từ ngày đầu tiên, nó đã có cả một bầu trời yêu thương trong vòng tay của mẹ.
Và chính tình thương ấy, mới là “dòng máu” thật sự nuôi lớn đời nó.
VietBF@sưu tập