
Trong đời, ai yêu nhau mà chẳng từng giận hờn? Có những lúc chỉ vì một câu nói vụng về, một cái nhìn lơ đãng, hay một cử chỉ vô tâm… mà trái tim lập tức nổi sóng. Người thì quay mặt đi, người thì im lặng, trong lòng chực chờ bùng nổ. Nhưng rồi, sau tất cả, có những cặp đôi vẫn không thể rời xa, bởi tình yêu không phải chỉ để mỉm cười với nhau những khi vui, mà còn để nắm tay nhau đi qua những trận mưa giông của cảm xúc.
Giận thì giận, nhưng lạ thay, khi người kia chưa về, ta vẫn thấp thỏm đợi cửa. Khi nghe tiếng ho trong phòng, lòng lại bất giác lo lắng. Khi thấy họ im lặng lâu, ta lại bồn chồn không yên. Tình yêu vốn dĩ không phải là một bản nhạc chỉ toàn giai điệu ngọt ngào, mà là cả những nốt trầm, những khúc lặng xen vào để tạo thành một bản hòa âm đầy đủ.
Có những cặp đôi, cãi nhau đến đỏ mặt tía tai, thề sống thề chết sẽ chẳng bao giờ nói chuyện nữa. Nhưng rồi chỉ một bát canh nóng đặt trước mặt, hay một tin nhắn ngắn gọn: “Ăn gì chưa?” là mọi hờn giận tan biến. Bởi vì tình yêu thật sự không nằm ở những lời ngọt ngào, mà ở chỗ — dù có giận đến đâu, ta vẫn sợ người kia mệt, vẫn thương người kia đói, vẫn muốn người kia bình yên.
Thực ra, giận hờn cũng là một phần của yêu thương. Nó chứng minh rằng ta còn quan tâm, còn để ý, còn xem đối phương là quan trọng. Nếu một ngày nào đó ta chẳng còn bận lòng vì họ, chẳng còn thấy buồn hay giận khi họ vô tâm, thì ấy mới là lúc tình yêu thật sự rạn nứt.
Tình yêu không phải là không giận nhau, mà là giận rồi vẫn quay về bên nhau. Bởi vì sau tất cả, ta nhận ra: đi một vòng, suy cho cùng, cũng chẳng tìm đâu được người hiểu và thương mình như thế. Người kia có thể vụng về, có thể đôi khi khiến ta khóc, nhưng cũng chính là người luôn ở lại, không bỏ ta một mình giữa cuộc đời đầy bão tố này.
Cuối cùng, hạnh phúc không phải là tìm được một người hoàn hảo, mà là có một người không hoàn hảo, nhưng nguyện cùng ta sửa chữa, cùng ta trưởng thành. Và trong những cặp đôi gắn bó lâu dài, bí quyết không phải là không từng giận hờn, mà là giận thì giận, nhưng yêu thương thì vẫn còn nguyên.
Rốt cuộc, tình yêu chẳng phải là câu chuyện màu hồng như phim ảnh. Nó có lúc cười ngặt nghẽo, có lúc nặng nề đến mức muốn bỏ đi ngay lập tức. Nhưng rồi, ta vẫn ở lại. Ở lại không phải vì không có lối ra, mà vì trái tim không nỡ quay lưng. Giữa hàng triệu người ngoài kia, ta đã chọn nhau, thì giận hờn cũng chỉ là gia vị thêm vào cho một tình yêu nhiều tầng, nhiều sắc.
Có những đêm quay lưng lại, giả vờ chẳng cần nhau, nhưng chỉ một bàn tay vô tình chạm nhẹ cũng khiến trái tim run rẩy. Có những lần thề sẽ im lặng thật lâu, nhưng chưa tới nửa ngày đã nhớ giọng nói của nhau đến quay quắt. Và có những lúc tưởng chừng như không thể hòa giải, vậy mà chỉ cần một ánh mắt biết lỗi, một cái ôm ngập ngừng, mọi khoảng cách đều tan biến.
Yêu nhau lâu dài không phải là không cãi vã, mà là sau mỗi lần giận hờn, ta học cách nhường nhịn thêm một chút, kiên nhẫn thêm một chút, và thương nhau nhiều hơn một chút. Cũng nhờ những va chạm ấy mà ta mới hiểu: tình yêu không phải để tìm người hoàn hảo, mà là để tìm một người sẵn sàng cùng ta đi qua những điều không hoàn hảo.
Bởi sau tất cả, ai rồi cũng già đi, ai rồi cũng thay đổi, nhưng cái còn lại vĩnh viễn chính là cảm giác bình yên khi được ở cạnh một người — người mà ta có thể giận, có thể trách, nhưng không bao giờ có thể bỏ. Thế nên, nếu may mắn có một người như vậy trong đời, hãy giữ chặt. Vì trên đời, có rất nhiều mối tình để ta nhớ, nhưng chỉ có một vài mối tình đủ sức đi cùng ta đến cuối con đường….
VietBF@sưu tập