— Mẹ ơi, con cần mẹ giúp.
— Mẹ xin lỗi, con gái… nhưng mẹ không nợ con điều gì cả.
Những lời ấy vang lên nặng nề, như một khoảng lặng khó chịu. Ở đầu dây bên kia, im lặng đè xuống.
— Mẹ nói sao? Mẹ là mẹ của con mà!
Bà hít một hơi sâu, nhìn ra ngoài cửa sổ. Lá vàng rơi lả tả, như nhắc nhở rằng mọi thứ đều thay đổi… kể cả những gì ta nghĩ là mãi mãi.
— Mẹ đang bán ngôi nhà. Ngôi nhà mà mẹ với ba đã cùng nhau dựng lên. Cả cuộc đời mẹ nằm ở đó, vậy mà mẹ không hề cho con biết.
Bà ngồi xuống chiếc ghế bành từng thuộc về chồng, nơi ông hay ngồi đọc sách mỗi buổi chiều. Dù ông đã đi xa, sự vắng mặt ấy vẫn nặng nề như một sự hiện diện.
— Và tại sao mẹ phải hỏi ý con? — bà đáp bình thản. — Đây là nhà của mẹ. Ngày trước là của ba con và mẹ, còn bây giờ… chỉ còn của mẹ thôi.
— Nhưng đó là di sản của chúng ta! Tương lai của con, của con gái con! Mẹ lại định bán nó chỉ để chuyển vào một căn hộ nhỏ sao?
Bà đưa mắt nhìn bức ảnh treo trên tường. Chồng bà đang mỉm cười, như thuở hai người bắt đầu xây nên mái ấm này từ hai bàn tay trắng.
— Con gái à… mẹ ngộp thở ở đây rồi. Căn nhà này quá rộng, và mẹ chỉ toàn thấy cô đơn.
— Thì mẹ về sống với vợ chồng con! Con nói rồi mà!
Ừ, họ từng nói vậy… nhưng bà cũng từng nghe:
“Nhà chật lắm rồi.”
“Xe cộ không đủ chỗ.”
“Con bé cần phòng riêng.”
— Không. Mẹ đã quyết. Mẹ sẽ bán căn nhà này và chuyển về gần trung tâm.
— Còn tiền còn lại thì sao? — con gái vội ngắt lời.
Khoảnh khắc đó, tim bà nhói lên. Thì ra điều ấy mới thật sự quan trọng với con sao?
— Con hỏi vậy là có ý gì?
— Đừng giả vờ! — cô bật lên. — Chồng con đang cần xe mới. Tụi con định vay ngân hàng, nhưng nếu mẹ bán nhà thì…
— À… ra là vậy. — Bà ngẩng lên, giọng dứt khoát. — Con muốn mẹ lấy tiền lo cho tụi con.
— Mẹ có thể giúp tụi con chứ! Mẹ đâu cần nhiều đến thế. Tụi con còn cả gia đình, còn con nhỏ, còn trăm thứ chi phí…
Mỗi lời con nói như một hòn đá ném thẳng vào tim bà. Nhưng chính giây phút ấy, trong lòng bà lại bừng sáng một điều gì đó:
— Con nói đúng. Mẹ giờ chỉ còn một mình. Và vì thế, đã đến lúc mẹ phải nghĩ cho bản thân. Suốt hơn bốn mươi năm qua, mẹ sống cho ba con, cho con… Thế là đủ rồi. Giờ mẹ muốn sống cho chính mình.
— Mẹ đang nói cái gì vậy?
— Mẹ sẽ bán nhà. Và đúng, mẹ sẽ dùng số tiền đó. Cả đời, mẹ và ba con mơ đi du lịch, nhưng chưa bao giờ thực hiện được. Giờ, đây là lúc của mẹ.
Ở đầu dây, vang lên một tiếng động mạnh, có lẽ con gái bà vừa đập bàn. Rồi, im lặng.
🌿 Thông điệp:
Một người mẹ không ngừng yêu con chỉ vì bà biết đặt giới hạn.
Đôi khi, yêu bản thân mình mới chính là hành động can đảm… và cần thiết nhất.
VietBF@sưu tập