"Một người đàn ông lớn tuổi… như tôi, như bạn, đã đi gần hết con đường đời… thì còn cần một người bạn đời để làm gì?"
Câu hỏi ấy khiến tôi nhớ đến một ông cụ từng hay lui tới quán bar, dù ông không hề uống rượu.
Lúc nào ông cũng chỉ gọi một ly nước khoáng với vài viên đá.
Người ta hỏi ông:
— Ông đến bar làm gì nếu không uống rượu?
Ông cười:
— Bar đâu chỉ có rượu. Rượu chỉ là chất bôi trơn cho những cuộc trò chuyện thôi.
Chuyện ấy, cũng như chuyện người già cần tình yêu.
Tình dục với người lớn tuổi không còn là điều quan trọng nhất như khi còn trẻ.
Nghĩ rằng cưới nhau chỉ để làm tình,
cũng giống như nghĩ rằng đến quán bar chỉ để say xỉn.
Vậy… người già cần người bạn đời để làm gì?
Vì một người bạn đời không chỉ là một đối tượng thể xác.
Nhu cầu của ta sâu xa hơn cái nhìn thấy, chạm được.
Là có một người để cùng nhau đi dạo… chậm hơn một chút,
học cách bước chậm lại cho khớp với nhịp chân người kia.
Là học quen với một bàn tay mới, một cái ôm ấm khác,
là cảm nhận ánh bình minh qua đôi mắt của một người phụ nữ.
Là ngồi cùng nhau mỗi sáng, nhấp từng ngụm trà lặng lẽ.
Là trò chuyện về những chuyện chẳng đầu chẳng cuối,
mà lại thấy rất vừa vặn cho riêng hai người.
Là ai đó để cùng nhau ngồi ngắm hoàng hôn mỗi ngày đi qua.
Là người biết đọc được ý trong lời, lời trong ánh mắt.
Khi cô ấy nói:
— Em lạnh…
Tôi hiểu rằng cô ấy đang nói:
“Ôm em đi.”
Và khi tôi bảo:
— Này, khoác thêm áo vào nhé…
Cô ấy biết, điều tôi muốn nói là:
“Anh yêu em.”
Và nếu một ngày, cả hai chọn im lặng…
Thì trong im lặng ấy, vẫn nghe cùng một giai điệu.
VietBF@sưu tập