
Ngày đầu tiên gặp nhau, ánh mắt họ chạm nhau thật nhẹ, nhưng đủ để gieo nên một hạt mầm tình yêu. Từ sự ngại ngùng ban đầu, họ dần trở thành tất cả của nhau.
Rồi một ngày, dưới mái nhà thờ, trước bao lời chúc phúc, họ nắm tay nhau hứa hẹn sẽ cùng đi hết đoạn đường đời. Đám cưới không chỉ là ngày của hoa và váy trắng, mà còn là sự khởi đầu cho một hành trình dài đầy thử thách.
Khi người vợ mang trong mình sinh linh bé nhỏ, đôi bàn tay người chồng không ngừng chở che. Anh biết, tình yêu nay đã thêm một ý nghĩa mới – đó là gia đình. Rồi đứa trẻ cất tiếng khóc chào đời, cả hai nhìn nhau, vừa hạnh phúc, vừa lo lắng, nhưng hơn hết là tràn đầy hy vọng.
Năm tháng trôi, mái tóc đen dần điểm bạc. Họ vẫn nắm tay nhau đi qua bao nỗi buồn vui, những lần cãi vã, những đêm mất ngủ vì con, những lo toan cơm áo. Nhưng vượt lên tất cả, tình yêu vẫn ở lại, lặng lẽ mà bền chặt.
Đến tuổi xế chiều, họ dìu nhau bước đi chậm rãi. Những nếp nhăn trên gương mặt không làm tình cảm nhạt phai, trái lại, càng khắc sâu sự trọn vẹn của một đời gắn bó.
Và rồi, khi hành trình đến hồi kết, họ rời đi, để lại hai tấm bia song hành giữa vườn hoa nở. Không còn hình bóng, nhưng tình yêu ấy vẫn hiện hữu, vẫn kể tiếp câu chuyện cho những thế hệ sau: rằng hạnh phúc không nằm ở sự giàu sang, mà ở việc có một người nguyện cùng ta đi qua tất cả.
VietBF@sưu tập