
“Tôi đã phải giả vờ như không đau…
khi chính con trai mình đi ngang qua mà chẳng buồn chào.” 🧍*♂️🚶*♂️
Ông Ernesto năm nay 67 tuổi.
Chiều nào cũng vậy, ông ngồi một mình trên chiếc ghế nhựa cũ kỹ, trước hiên nhà.
Không phải vì thích.
Mà vì… đó là thói quen.
Từ ngày vợ mất, đã ba năm rồi, đó là điều duy nhất ông còn làm:
Ngồi đó, hy vọng ai đó đi ngang sẽ nhận ra,
hy vọng có một ánh mắt dừng lại nơi ông – dù chỉ một giây.
Con trai ông, Camilo, đã lên thành phố.
Nó từng hứa sẽ quay về.
Sẽ gọi điện.
Sẽ gửi gì đó.
Nhưng điều duy nhất trở về là những tờ hóa đơn…
và sự im lặng. 📫🔕
Một ngày thứ Sáu như mọi ngày, Ernesto lên trung tâm làng nhận tiền hưu.
Đang xếp hàng trong ngân hàng, ông nhìn thấy nó.
Camilo.
Cao hơn xưa, ăn mặc sang trọng, vẻ mặt vội vàng, ánh mắt cứng cỏi, nét mặt hằn lên bởi nhịp sống đô thị.
Ernesto nhận ra ngay.
Tim ông khựng lại. Chân run lên.
Ông mỉm cười nhẹ, giơ tay lên chào…
Nhưng Camilo chỉ nhìn ông bằng ánh mắt xa lạ.
Nheo mắt.
Và lặng lẽ bước đi.
Như thể ông chỉ là một người xa lạ nữa trong đám đông. 😶🧊
Ernesto không chạy theo.
Không gọi tên nó.
Chỉ lặng lẽ buông tay xuống.
Đôi mắt cay xè, nhưng ông không khóc.
Ông mua một túi bánh mì, lặng lẽ quay về nhà,
và lại ngồi vào chiếc ghế quen thuộc.
Tối hôm đó, ông không ăn.
Ông chỉ nghĩ.
Nghĩ về những đêm trắng ngồi canh con ốm.
Về bao con đường ông đã đi chỉ để mua cho nó tập vở.
Về đôi giày rách mà ông từng dán lại, khâu lại, để nó còn đến trường.
Về tất cả những gì ông từng cho đi –
mà chưa bao giờ đòi lại điều gì,
ngoại trừ một điều duy nhất: đừng quên ông. 🥖🪑
Từ ngày hôm đó, khi ai hỏi:
— Ông có con không?
Ông chỉ đáp:
“Tôi đã từng có một đứa con.”
Không phải vì giận.
Mà vì đó là sự thật.
Bởi ông đã hiểu:
Có những kiểu bị bỏ rơi còn đau hơn cả việc bị bỏ lại ngoài đường –
Là khi người ta để bạn sống… nhưng sống một mình.
Và nếu ông vẫn chờ đợi nó, thì không phải vì còn hy vọng.
Mà bởi ông biết mình đã nuôi dạy nó để biết bay cao…
Chứ không phải để nó bay đi và biến mất. 💭🕰️
“Có những đứa con lớn lên đến mức…
không còn đủ chỗ trong trái tim để nhớ đến người từng bế chúng suốt cả đời.”
VietBF@sưu tập