
Có một điều cay đắng trong nhiều gia đình hiện nay: Người đàn ông lấy vợ không phải để “cùng xây mái ấm”, mà để có một người “lo cơm nước – dọn dẹp – sinh con – chăm cha mẹ”… và mặc nhiên coi đó là bổn phận của phụ nữ.
Họ gọi đó là “thiên chức”. Nhưng thật ra, đó chỉ là sự vô trách nhiệm được gói bằng định kiến.
Người vợ từng là một cô gái có quyền mơ ước, có sự nghiệp, có tuổi trẻ.Từng được mẹ cha dạy dỗ để sống biết điều, yêu bản thân. Nhưng vì yêu – cô ấy chọn gác lại phần “mình”, để bắt đầu hành trình làm vợ – làm mẹ – làm dâu – làm người gồng gánh.
Cô ấy không bắt anh phải đổi đời. Cô ấy chỉ mong mình được nhìn bằng ánh mắt tôn trọng và được yêu như ngày đầu anh từng hứa: “Anh sẽ không để em phải thiệt thòi.”
Nhưng rồi, mỗi ngày qua đi – khi anh coi việc cơm nước là “việc đàn bà”, khi anh coi chuyện cô ấy trông con, lo chợ búa, giặt giũ là “đương nhiên”, cô ấy bắt đầu im lặng.
Im lặng – không phải vì hài lòng mà vì cô ấy hiểu – có nói cũng chẳng ai lắng nghe.
Một người giúp việc có thể nhận lương. Nhưng một người vợ – làm 16 tiếng mỗi ngày – không ngày nghỉ – không được trả công – cũng chẳng được khen. Thậm chí có lúc còn bị phán xét: “Ở nhà cả ngày, làm được gì?”
Trong khi sự thật là: Cô ấy thức dậy sớm hơn cả anh. Ăn sau cùng, ngủ muộn nhất. Vừa nấu cơm, vừa trông con, vừa lo hai bên nội ngoại. Vừa làm vợ, vừa làm mẹ, vừa làm con dâu…
Mà chẳng ai hỏi một câu: “Hôm nay em mệt không?”
Anh à,
Lấy vợ – không phải lấy người thay mẹ chăm anh. Không phải lấy người lo từ bữa cơm đến bộ quần áo – để anh yên tâm lướt điện thoại. Không phải lấy người chịu đựng anh mỗi khi anh cáu gắt, thất thường. Lấy vợ – là lấy một người cùng đi bên cạnh – chứ không phải người phục vụ anh suốt đời.
Cô ấy không cần anh tôn thờ. Chỉ cần anh nhìn thấy cô ấy – khi cô ấy luộm thuộm vì lo cho con, khi cô ấy mệt mỏi vì nhà cửa, khi cô ấy buồn, nhưng vẫn cố tỏ ra ổn để anh không thấy phiền.
Vợ anh – không phải là người giúp việc không lương. Vợ anh – là người đang sống thay phần của cả hai, nếu anh không chịu san sẻ.
Một mái nhà – không cần người ra lệnh.
Chỉ cần người chịu cùng nhau đứng dậy dọn dẹp.
Cùng lau nước mắt khi con ốm.
Cùng thức canh khi vợ đau.
Cùng làm – cùng yêu – cùng sống.
Đừng để một ngày cô ấy rời đi, anh mới hỏi: “Giá như ngày xưa mình đỡ vô tâm hơn…”
VietBF@sưu tập