
Người ta hay nói về kiếp sau như một điều gì đó mơ hồ, xa lắc, ở tận bên kia cái chết. Nhưng sự thật thì… kiếp sau đôi khi đến rất nhanh. Có thể là ngày mai. Có khi chỉ sau một cái nhắm mắt rất nhẹ – không phải là chết – mà là một khoảnh khắc ta quên mất mình là ai.
Trong đời sống, có những lúc ta “tái sinh” nhiều lần mà không hay. Một biến cố. Một câu nói đau lòng. Một cánh cửa đóng lại. Một cơn bệnh bất ngờ. Mỗi lần như vậy, một phần cũ kỹ trong ta rơi rụng, và một ta mới bắt đầu. Đó chính là “kiếp sau”. Không đợi tuổi già. Không cần nằm xuống. Nó đang đến, từng giờ, từng phút – lặng lẽ nhưng rất thật.
Vậy thì, sống hôm nay ra sao, chính là đang tạo hình cho kiếp sau ấy. Một cái tâm sáng. Một lời nói lành. Một suy nghĩ thiện. Tất cả đều là nền móng cho thế giới mà ta sẽ bước vào – có thể là… lát nữa.
Tu hành, đôi khi ta làm với cái tâm mặc cảm – cứ nghĩ mình vô duyên, kém phước nên phải “gắng” để đời sau bớt khổ. Nhưng đâu biết: Phước báu không chỉ vun bằng sợ hãi, mà phải khơi từ sự tỉnh thức. Thay vì đợi đến một ngày đẹp trời mới đắc đạo, sao không sống đẹp trong từng khoảnh khắc rất thường? Đó mới là cách ta thật sự vượt thoát – nhẹ nhàng, bây giờ và tại đây.
Chánh niệm – không phải để tu cho một kiếp sau xa lạ. Mà là để sống trọn vẹn trong những kiếp sau… đang dần tới.
VietBF@ sưu tập