
Tôi nhận ra rằng mình đã bắt đầu già đi…
Nhưng không phải vì những nếp nhăn trên gương mặt.
Không phải vì tấm gương nói với tôi như vậy,
Cũng không phải vì chàng trai trẻ đã nhường chỗ cho tôi trên xe buýt.
Không phải do những bộ quần áo mốt mà tôi không còn hiểu nổi,
Hay những bài hát giờ đây chỉ còn là tiếng ồn trong tai tôi.
Đó là một điều gì đó tinh tế hơn. Sâu lắng hơn.
Tôi nhận ra điều ấy vào ngày tôi không còn muốn thuyết phục ai nữa.
Vào lúc tôi ngừng đuổi theo những người đang rời xa.
Khi tôi không còn cần phải nói lời sau cùng.
Khi tôi biết để người ta ra đi mà không làm to chuyện.
Sự già đến một cách lặng lẽ.
Không buồn bã. Không sợ hãi.
Nó đến và ở lại một cách yên bình.
Và mang theo nó… là sự bình yên.
Giờ đây, tôi không còn mong đợi lời xin lỗi từ những người không biết cách nói xin lỗi.
Sự im lặng của người khác không còn làm tôi khó chịu.
Tôi hiểu rằng mỗi người đều đang chiến đấu với sự ồn ào trong chính tâm hồn mình.
Và những ai thực sự muốn nói… thì sẽ nói.
Hôm nay, tôi không tìm kiếm sự công nhận.
Tôi không muốn phải hòa vào khuôn mẫu nào.
Tôi chỉ muốn bình yên.
Cơ thể tôi không còn là điều khiến tôi xấu hổ.
Nó là mái nhà của tôi. Là câu chuyện của tôi. Là ký ức của tôi.
Nó đã mang những mối tình, những mất mát, những lần sinh nở, những cú ngã.
Làm sao tôi có thể không trân trọng nó?
Hôm nay, tôi sống khác.
Không vội vã. Không “phải thế này, phải thế kia”.
Không mặc cảm khi chọn sự thoải mái cho riêng mình.
Tôi uống cà phê lúc nó còn nóng.
Tôi trả lời tin nhắn mà không bị áp lực.
Tôi bước đi chậm rãi.
Tôi lắng nghe mình. Tôi ôm lấy mình.
Tôi thuộc về chính mình.
Và lần đầu tiên…
chừng đó là đủ rồi.
VietBF@ sưu tập