
Chú chó chăn cừu Đức ấy – run rẩy vì sợ hãi và giá lạnh – đã bước vào cuộc đời tôi theo một cách khiến trái tim tôi nghẹn lại.
Cứ như thể nó đã chờ tôi từ lâu, như thể nó biết rằng tôi đến là để cứu nó.
Và ngay khi ánh mắt chúng tôi chạm nhau, nó bám lấy tôi như thể tôi là tia hy vọng cuối cùng, là nơi trú ẩn duy nhất còn lại.
Mọi chuyện bắt đầu từ một nhiệm vụ cứu hộ trong vùng bị lũ quét.
Nước đã cuốn trôi tất cả: nhà cửa, mốc địa lý, và với nhiều người là cả hy vọng.
Khi chúng tôi đang tìm kiếm người sống sót, thì bắt gặp nó – chú chó chăn cừu Đức ấy – đứng đơn độc trong làn nước lạnh buốt, đôi mắt tràn đầy tuyệt vọng.
Nó ướt sũng, kiệt sức, và trông như đã hoàn toàn buông xuôi.
Nhưng khi ánh mắt tôi và nó gặp nhau – điều gì đó đã thay đổi.
Tôi bước lại gần, chậm rãi, đưa tay ra để nó không sợ.
Rồi nó tiến về phía tôi – một bước chần chừ, rồi thêm một bước… cho đến khi nó gần như lao vào vòng tay tôi.
Nó bám chặt lấy chân tôi với một sức mạnh tôi không thể nào quên được.
Cứ như nó đang van xin:
“Xin đừng bỏ tôi lại… Tôi không thể đi tiếp một mình nữa.”
Đôi mắt ấy đầy đau thương nhưng cũng ánh lên một tia hy vọng đã xuyên thấu tim tôi.
Ngay giây phút đó, tôi biết mình phải làm mọi thứ có thể để giúp nó.
Sau này tôi mới biết, có thể chú chó ấy từng có một mái nhà, từng được yêu thương…
Nhưng giữa cơn hỗn loạn của lũ lụt, nó đã bị bỏ rơi lại.
Nó sống sót một mình, không thức ăn, không chốn nương thân, bốn bề là nước và hiểm nguy.
Thế nhưng, bất chấp tất cả những gì đã trải qua, nó vẫn còn khả năng tin tưởng,
vẫn còn đủ can đảm để hy vọng rằng ở đâu đó, có người dành cho nó.
Khi chúng tôi đưa nó lên thuyền cứu hộ, nó không rời khỏi tôi.
Nó vẫn bám chặt lấy tôi, sợ tôi biến mất.
Dù đã được an toàn, nó vẫn quấn lấy bên tôi,
đặt đầu lên chân tôi,
tìm kiếm chút hơi ấm và sự vỗ về mà có lẽ đã lâu lắm rồi nó không được cảm nhận.
Tôi vuốt ve nó nhẹ nhàng, thì thầm:
“Ổn rồi, từ giờ mọi chuyện sẽ ổn thôi.”
Tại trạm cứu hộ, nó được chăm sóc y tế, được ăn uống đầy đủ.
Nhưng ánh mắt nó thì không rời tôi lấy một giây.
Nó lẽo đẽo theo tôi khắp nơi,
cứ như đang nhắn gửi: “Đừng bỏ tôi nhé.”
Nó đã trở thành cái bóng của tôi người bạn trung thành và tĩnh lặng nhất.
Và thật lòng mà nói, tôi không thể tưởng tượng nổi việc phải rời xa nó nữa.
Hôm nay, chú chó chăn cừu ấy tôi đặt tên nó là Max không chỉ là một sinh vật được cứu sống.
Nó là biểu tượng của nghị lực, của lòng tin, và tình yêu vô điều kiện.
Dù phải trải qua biết bao mất mát, Max vẫn chọn níu giữ sự sống.
Và chọn tin tưởng ở tôi với một trái tim mạnh mẽ đến không ngờ.
Max đã dạy tôi rằng, ngay cả trong bóng tối sâu thẳm nhất,
vẫn luôn có hy vọng,
vẫn luôn có một cơ hội để bắt đầu lại.
Giờ đây, Max không rời tôi nửa bước.
Nó ngủ dưới chân tôi, bước đi bên tôi,
và mỗi lần tôi nhìn vào mắt nó, tôi lại nhớ về khoảnh khắc nó lao vào tôi ướt sũng, run rẩy, nhưng vẫn sẵn lòng tin vào một cuộc đời mới.
Cứu Max là một vinh dự.
Nhưng sự thật là… chính Max cũng đã cứu cái nhân tính trong tôi nhiều như tôi đã cứu nó.
VietBF@sưu tập