
Đêm khuya mưa phùn, bệnh viện vắng lặng. Người đàn ông gầy gò ngồi co ro ngoài hành lang, ánh mắt mỏi mệt dõi vào phòng cấp cứu nơi vợ anh đang nằm.
Cô điều dưỡng đi ngang qua, thấy anh vẫn ngồi đó, tay cầm hộp cơm nguội từ chiều mà chưa mở.
Chị nhẹ nhàng hỏi:
– Anh chưa ăn gì sao?
Anh cười, lắc đầu:
– Tôi lo quá, ăn không nổi...
Vài phút sau, chị quay lại, tay cầm một bát cháo hành nóng hổi.
– Ăn chút đi, đừng để đói, vợ anh tỉnh lại thấy anh xỉu trước thì khổ!
Anh ngước nhìn chị, rồi nhìn bát cháo. Không nói gì, nhưng mắt anh long lanh. Anh vừa ăn, vừa gật đầu cảm ơn.
Sau này, vợ anh bình phục. Cô hay kể với bạn bè:
– Đêm hôm đó, ảnh nói chưa từng ăn bát cháo nào ngon đến vậy… như có tình người, như có hy vọng.
VietBF@sưu tập