
Có hàng trăm câu “Giá Như” khi chúng ta đủ trưởng thành, đủ bao dung, đủ lùi xa để nhìn lại ta mới nhận ra và thốt lên.
Như “giá như chúng ta chịu lắng nghe nhau thực sự”. Chúng ta tưởng mình đang lắng nghe nhưng thực ra ta luôn chỉ chờ đến lượt mình được nói. Thậm chí đôi khi ta không kiên nhẫn để chờ được. Giá như chúng tôi biết cách lắng nghe bằng trái tim và không phản ứng bằng cái tôi, thì nhiều tranh cãi đã không trở thành vết thương sâu hoắm.
Như “giá như ta biết tình yêu thôi chưa đủ để duy trì một cuộc hôn nhân hạnh phúc. Cần có sự tôn trọng, giao tiếp hiệu quả, lòng kiên nhẫn và khả năng giải quyết mâu thuẫn”. Hẳn ta đã không coi nhau là kẻ thù trong xung đột. Chúng ta đã không chiến đấu với nhau như 2… đối thủ, thay vì cùng nhau vượt qua vấn đề.
Chúng ta quá bận rộn với cuộc sống, mà quên mất rằng chúng ta từng là ưu tiên lớn nhất của nhau. Giá như chúng ta không dùng im lặng như một vũ khí. Để rồi chúng ta giết chết cơ hội hàn gắn lại với nhau. Giá như chúng ta học được cách buông bỏ cái tôi để giữ lấy người mình yêu thương. Giá như chúng ta không xem nhẹ những cử chỉ yêu thương nhỏ bé: Một lời cảm ơn, một cái ôm, một nụ cười… những điều nhỏ ấy dần biến mất từ bao giờ trong cuộc hôn nhân này?
Giá như ta học cách tha thứ thật sự và không giữ rễ của tổn thương trong từng câu nói, từng ánh mắt, có lẽ hôn nhân này có tương lai xa hơn nữa rồi. Giá như chúng ta không để sự thờ ơ giết chết tình yêu, ta kịp nhận ra rằng thờ ơ chính là dấu hiệu đầu tiên của sự kết thúc.
Và giá như chúng ta không dùng lời nói như dao sắc mà cứa vào nhau. Ta nói những điều mà ngay cả kẻ thù ta cũng không dám nói. Giá như ta học cách kiểm soát ngôn từ trong lúc tức giận thì có lẽ vết thương trong tim người ấy đã không quá sâu để không thể chữa lành.
Giá như ta biết rằng niềm tin giống như gương – vỡ rồi khó lành thì có lẽ ta đã giữ gìn nó cẩn trọng hơn. Giá như ta đủ trưởng thành để nhận ra những giá như này…
VietBF@sưu tập