
“Vì con nên em chịu đựng” – Câu này bạn nghe quen không? Nhưng nếu một ngày nào đó con bạn biết sự thật – rằng nó là lý do mẹ nó đau khổ mỗi ngày – liệu nó có còn hạnh phúc không?
Có bao giờ bạn ngồi một mình, lặng im sau những cuộc cãi vã triền miên ,sau những trận đòn vũ phu từ người chồng tệ bạc , sau những buổi tối chồng đi ăn nhậu với bạn bè mà không một tin nhắn,cuộc gọi .
Sau những lần cố gắng trò chuyện mà chỉ nhận lại im lặng lạnh lùng – và tự hỏi: “Nếu không vì con… mình có cần phải chịu đựng như thế này không?”
Đây là câu hỏi mà không phải ai cũng dám đối diện. Bởi vì nó không chỉ chạm vào vết thương của một người vợ – mà còn đâm thẳng vào vai trò làm mẹ.
Bạn sợ bị kết tội…. Sợ bị gọi là ích kỷ….Sợ làm tổn thương con. Nhưng sự thật là: nhiều đứa trẻ đã bị tổn thương từ lâu – chỉ vì bố mẹ không dám rời khỏi một cuộc hôn nhân đã chết.
Nghe có vẻ phũ, nhưng câu nói “vì con nên em ở lại” – nhiều khi không xuất phát từ tình yêu thương, mà từ nỗi sợ hãi.
-Sợ phải đối mặt với xã hội.
-Sợ một mình nuôi con.
-Sợ những đêm trống vắng.
-Sợ gắn mác “bà mẹ đơn thân”.
-Sợ cha mẹ hai bên trách móc. Và để hợp lý hóa nỗi sợ đó, bạn nói: “Em ở lại vì con.”
Nhưng bạn có biết con bạn không cần một người mẹ chỉ biết chịu đựng – con cần một người mẹ dám sống thật với cảm xúc của mình.
Con bạn không cần một gia đình đầy đủ trên danh nghĩa – mà thiếu hoàn toàn sự yêu thương thật sự.
Một ngôi nhà có đủ cha mẹ – nhưng đầy im lặng, lạnh nhạt, tranh cãi, nước mắt – có khi đáng sợ hơn cả việc có một cha, hoặc một mẹ, nhưng đủ bình an để nuôi con bằng trái tim lành lặn.
Hãy thử tự hỏi: Nếu không có đứa trẻ nào trong cuộc đời bạn – bạn có chấp nhận bị đối xử như hiện tại không? Nếu câu trả lời là KHÔNG, thì nghĩa là bạn đang đánh đổi chính mình mỗi ngày – và đặt lên vai con một gánh nặng cảm xúc mà nó không hề lựa chọn.
Không ai khuyên bạn l.y d.ị. Cũng không ai khuyên bạn nên tiếp tục chịu đựng .
Nhưng hãy nhớ điều này: Con cái không cần một người mẹ hy sinh cả cuộc đời, nhẫn nhịn, buồn bã, và tự huỷ mình trong một mối quan hệ ngột ngạt – để rồi dạy nó rằng: “Con nên chịu đựng như mẹ đã từng.”
Con bạn cần một người mẹ dám bước ra khỏi khổ đau, dám lựa chọn lại, dám sống thật – để truyền cảm hứng cho nó hiểu rằng: “Dù bất kỳ hoàn cảnh nào, con vẫn xứng đáng được sống hạnh phúc.”
Nếu bạn không dám rời đi, ít nhất hãy không đổ lỗi lý do vì con. Nếu bạn muốn ở lại, ít nhất hãy chuyển hóa mối quan hệ thành một thứ gì đó đáng để con nhìn vào.
Nhưng nếu bạn biết rất rõ: bạn chỉ đang tồn tại – chứ không còn sống, bạn chỉ đang cầm cự – chứ không còn yêu, thì đừng kéo dài điều đó thêm vì bất kỳ lý do gì mang tên “hy sinh”.
Hạnh phúc không đến từ sự gồng gánh. Hạnh phúc đến từ một trái tim can đảm.
Chúc mọi sự tỉnh táo luôn bên cạnh bạn …
VietBF@sưu tập