Ba của mình đã từng lén bỏ quần áo của Bà Nội.
Chẳng là ngày xưa, Ba thường chờ tới khi Bà ngủ để mở chiếc hòm tôn quần áo của Bà, lặng lẽ lấy đi những chiếc đã quá cũ.
Bà lúc nào cũng để hai ngăn: một ngăn đồ mới, giữ nguyên, không nỡ mặc. Một ngăn đồ cũ, cứ mặc mãi, mặc đến khi sờn cả vải mà vẫn chẳng bỏ đi.
Ba thấy thế, thương Bà quá nên toàn lén bỏ bớt rồi giả vờ nói:
“Vợ con không có quần mặc, cho con xin, để vợ con mặc đi chợ.”
Thế là Bà Nội nhất quyết chờ bằng được trước cổng nhà để đòi lại chiếc quần bạc phếch ấy từ tay mẹ mình.
Hai mươi năm sau, mình dẫn mẹ đi mua đồ.
Mua gì mẹ cũng lắc đầu, cái gì cũng bảo “có rồi”, “không cần mua đâu con”.
Mua chiếc gối hơn một triệu cho mẹ, để mẹ ngủ ngon hơn, mà mẹ cứ tiếc ngẩn tiếc ngơ.
Mẹ thủng thẳng nói:
“Ngần đó tiền làm được bao nhiêu việc, mua được bao nhiêu thứ, mua cái gối làm gì…”
Mình chỉ cười, chẳng dám nói gì
Vì mình hiểu, mẹ đâu tiếc cái gối.
Mẹ tiếc những ngày tháng đã quen nhường nhịn cho con cái.
Tiếc thói quen chắt chiu từng đồng để lo cho tụi mình đủ đầy hơn đời mẹ từng có.
Giống như ngày xưa của Ba mình vậy
Không nỡ để Bà Nội mặc mãi đồ cũ, không nỡ nhìn người sinh ra mình phải cũ kỹ trong chính tình thương của họ.
Thì ra, có những người sống cả đời chỉ để nghĩ cho người khác.
Cho đến khi đã bạc tóc, tay đã mỏi, mắt đã mờ… vẫn chưa từng tập cách nghĩ cho mình.
Yêu thương con cái, không cần ồn ào, không cần vĩ đại.
Chỉ lặng lẽ như vậy thôi mà hóa ra thiêng liêng hơn bất cứ lời thề nguyện nào!
VietBF@sưu tập