
Hôn nhân không tan vỡ vì ngoại tình. Nó phai mòn trong những ngày vẫn còn gọi nhau là vợ – chồng.
Người ta cứ tưởng, khi một người thứ ba xuất hiện, hôn nhân mới đổ vỡ. Nhưng không. Ngoại tình chỉ là hồi kết. Còn bi kịch âm thầm, dai dẳng hơn, là khi hai con người từng thề nguyện, nằm cạnh nhau mỗi đêm… mà thấy xa cách đến tận cùng.
Người đàn ông ấy, ra ngoài có thể là một quý ông hoàn hảo – cười nhẹ, nói khéo, lịch thiệp với đồng nghiệp, hào phóng với bè bạn, tử tế với người dưng. Nhưng trở về nhà, trước người phụ nữ đã từng trao cả tuổi thanh xuân, thì im lặng như đá, khô khốc như gỗ mục.
Họ keo kiệt đến mức không ném nổi một ánh mắt quan tâm. Không đặt nổi một câu hỏi: “Hôm nay em ổn không?”
Họ không đánh, không chửi, không phản bội – nhưng họ cũng không hiện diện.
Và đó mới là bi kịch.
Sự vô tâm – không phải là không biết, mà là không buồn để ý. Nó âm thầm, lặng lẽ. Nó khiến người vợ mỗi ngày thu mình lại, nhỏ hơn, tủi thân hơn, lạnh lẽo hơn, cho đến một ngày cô ấy nhận ra:
“Mình đang sống một mình trong cuộc hôn nhân của chính mình.”
Người vợ ấy từng khóc. Rồi im lặng.
Từng hy vọng. Rồi thôi.
Từng nghĩ chỉ cần thêm một chút quan tâm. Nhưng mãi mãi không có.
Cô ấy lặng lẽ từ bỏ. Không phải vì hết yêu. Mà vì hết lý do để tiếp tục.
Ở lại không còn là bao dung, mà là tự làm tổn thương chính mình.
Và người chồng ấy – đến khi nhận ra, thường đã quá muộn.
Họ quay về tìm một người vợ ngày xưa – nhưng giờ chỉ thấy một người phụ nữ đã học cách sống mà không cần mình nữa.
Tình yêu trong cô ấy không bùng nổ mà khô dần, nguội lạnh, lụi tàn – bởi từng lời nói hờ hững, từng cái ôm bị lãng quên, từng buổi tối trở về muộn mà không một lời báo trước.
Hôn nhân không mất đi vì giông bão. Mà lặng lẽ phai nhòa trong những ngày thiếu gió.
Vì những ngày hai người ở cạnh nhau mà không còn biết cách chạm vào tâm hồn nhau.
🖍️Có một chị bạn từng nói với Vũ rằng:
“Vũ ạ, anh ấy không làm gì sai cả. Chỉ là… anh ấy cũng chẳng làm gì đúng.”
🖍️Và bạn biết không, Vũ cũng từng gặp một người vợ, ly hôn ở tuổi 45. Cô ấy nói một câu mà Vũ chẳng thể nào quên:
“Tôi không rời đi vì có người khác. Tôi rời đi vì mỗi ngày, tôi trở về nhà như bước vào một khách sạn – nơi chỉ có chỗ để ngủ, nhưng không còn cảm giác được yêu.”
Và thế là… không còn gì để giữ.
Đừng đợi đến khi người vợ không còn giận dỗi, không còn tranh luận, không còn nước mắt…
Vì lúc đó, thứ duy nhất còn lại trong cô ấy, có khi chỉ là một lời từ biệt nhẹ nhàng – nhưng dứt khoát.
⸻
Vũ viết những dòng này cho những người đàn ông đang bận rộn kiếm tiền, đang quẩn quanh với danh vọng, đang nghĩ “vợ mình quen rồi nên chẳng cần để ý”…
Nhưng không ai quen mãi với việc bị lãng quên.
Hạnh phúc không cần điều gì lớn lao.
Chỉ cần:
– Một câu hỏi nhỏ,
– Một ánh mắt ấm,
– Một cái ôm nhẹ nhàng lúc cả hai đã quá mệt mỏi.
Nếu bạn còn may mắn có một người phụ nữ vẫn chờ bạn về mỗi tối, xin đừng để cô ấy phải học cách mạnh mẽ – mà không còn cần bạn nữa.
VietBF@sưu tập