
Khi bước vào hôn nhân, ai cũng mang trong mình những hình dung đẹp đẽ về người bạn đời—rằng tình yêu sẽ mãi lãng mạn như thuở ban đầu, rằng người ấy sẽ luôn hoàn hảo như cách ta từng nhìn thấy. Nhưng rồi, cuộc sống không chỉ toàn những buổi hẹn hò ngọt ngào mà còn là những hóa đơn phải trả, những trách nhiệm phải gánh vác, những mỏi mệt của đời thường. Và khi đó, ta dần nhận ra đối phương không hoàn mỹ như ta vẫn nghĩ. Thất vọng bắt đầu len lỏi vào yêu thương, tạo ra những khoảng cách vô hình.
Nhưng hôn nhân không phải là việc tìm kiếm một người hoàn hảo, mà là học cách yêu một người không hoàn hảo theo cách trọn vẹn nhất. Chấp nhận không có nghĩa là cam chịu hay bỏ qua mọi sai lầm, mà là thấu hiểu rằng ai cũng có góc khuất, cũng có những điều chưa trọn vẹn—kể cả chính bản thân ta. Khi ta đón nhận người ấy đúng với bản chất của họ, tình yêu không còn là áp lực phải thay đổi ai đó, mà trở thành sự bao dung, kiên nhẫn và đồng hành.
Những điều nhỏ bé từng khiến ta bận lòng có thể chính là điều tạo nên nét riêng biệt của người ấy. Có thể họ hay quên ngày kỷ niệm, hay nói lớn tiếng khi hồi hộp, nhưng nếu nhìn lại, có lẽ chính những điều đó đã từng làm ta rung động. Thay vì mong muốn họ thay đổi để vừa vặn với kỳ vọng của mình, hãy nhớ lại vì sao ta đã chọn họ ngay từ đầu. Hãy lắng nghe bằng sự chân thành, thấu hiểu bằng tình yêu và cùng nhau tìm cách dung hòa, thay vì cố gắng biến ai đó thành một phiên bản khác.
Chấp nhận cũng là học cách tha thứ. Không có mối quan hệ nào hoàn hảo, không có hai con người nào bên nhau cả đời mà chưa từng làm tổn thương nhau. Nhưng điều quan trọng không phải là ai đúng, ai sai, mà là sau những lần bất đồng, ta có thể ngồi lại, mở lòng và tha thứ. Bởi tha thứ không làm tình yêu yếu đi, mà khiến hai người càng thêm gắn kết, càng hiểu nhau hơn.
Một cuộc hôn nhân hạnh phúc không đến từ việc tìm được một người hoàn hảo, mà từ việc trân trọng những gì ta đang có. Đừng cố gắng thay đổi người kia để họ phù hợp với mình. Hãy yêu họ với cả những ưu điểm và khuyết điểm, vì chính sự chân thành ấy mới là thứ giữ hai người ở lại bên nhau. Khi ta học cách chấp nhận, ta không chỉ tìm thấy bình yên cho chính mình, mà còn xây dựng một tổ ấm nơi cả hai có thể là chính mình, yêu thương và đồng hành cùng nhau trên hành trình dài của cuộc đời.
VietBF@sưu tập