
(Minh họa)
Tôi có một anh bạn rất thân, lâu lắm chẳng có gặp nhau nhưng tình nghĩa thì chưa bao giờ phai nhạt. Một hôm, anh bất ngờ đến rủ tôi đi uống rượu, tuy hơi ngạc nhiên nhưng tôi vẫn gật đầu đồng ý.
Uồng được hai ly, anh bắt đầu kể khổ, đầu tiên là kinh tế gia đình. Lương anh hơn 1 năm nay vẫn chưa tăng, vợ thì hay ốm vặt, con bé nhà anh mới đi học mẫu giáo, tiền nhà trọ tháng này lại tăng giá lên.... Nói chán chê, anh lại ôn lại kỷ niệm hồi còn đại học, hai đứa đánh bài thâu đêm chỉ để thắng thua nhau 50k. Những ngày cuối tháng chia nhau gói mì tôm hoặc đi ăn chực ở phòng bạn gái hai đứa...
Chốt lại, anh lại thở dài
"Ngày đó nghèo nhưng vui biết bao nhiêu"
Tôi vỗ vai anh, tính tiền đi về, vừa đến nhà tôi liền mở phone, chuyển cho anh 20 triệu. Anh lập tức gọi điện đòi trả lại:
"Mày làm gì vậy, anh buồn thì gọi mày đi, chứ không có ý này".
Hai bên đùn đẩy nhau một hồi, cuối cùng anh cũng chịu nhận, tôi động viên anh,
"Anh cứ cầm, em còn độc thân chưa tiêu gì đến tiền"
Hơn 1 năm sau, anh gửi trả lại cho tôi đầy đủ. Lúc đó anh mới dám tâm sự thật.
"Con bé nhà anh ngày ấy bị ốm nặng, anh hết cách mới phải tìm đến gặp tôi nhưng không biết phải bắt đầu từ đâu". Tôi chợt nghĩ, nếu lúc đó tôi làm ngơ, có lẽ tình bạn 10 năm giữa 2 đứa tôi đã bị kết thúc.
Còn có một lần, tôi và bạn gái đi dạo phố, mua sắm, xem phim và ăn cơm. Đang ăn cô ấy đột nhiên lại nổi giận.
Đầu tiên là chê tác phong sinh hoạt của tôi, ăn uống nhồm nhoàm phát ra tiếng động, sau đó là còn hay đi nhậu và hút thuốc. Cuối cùng kết tội tôi dạo này có giao du mập mờ.
Tôi càng cố gắng giải thích, cô càng bới móc thêm cuối cùng đùng đùng đứng dậy bỏ ra về.
"Anh làm cho em uất ức, không chịu được nữa".
Tôi ngồi một lúc, mới ngẩn người ra, rồi chợt hiểu. Có lẽ là tại lúc cô có thử chiếc váy mới, chiếc váy có hơi đắt tiền thế nên tôi có chê là không hợp với màu da và dáng của cô.
Lập tức tôi quay trở lại cửa hàng mua chiếc váy đó đem đến tặng cho cô. Lúc nhận, cô cười tươi thanh minh,
"Em có muốn cái này đâu?"
"
Anh biết em không muốn, nhưng anh muốn mua để xin lỗi em".
Hôm đó cô không còn đá động gì đến tật xấu của tôi, cũng chẳng có nghi ngờ tôi ngoại tình bên ngoài nữa.
Tôi đi làm xa nhà, có một hôm lúc nửa đêm, mẹ gọi cho tôi hỏi có khỏe không, ăn được không, ra ngoài nhớ giữ gìn sức khỏe. Tôi vâng vâng dạ dạ trả lời mẹ, xong chợt cảm thấy có gì đó không đúng. Ngay trong đêm tôi phóng xe như bay về đến nhà thì biết, mẹ hôm qua đã đi cấp cứu vì bị cao huyết áp, ba tôi phải nghỉ làm vào trông mẹ. Tôi chạy vào bệnh viện, mẹ hoảng hốt hỏi,
"Sao con lại ở đây?"
"Tại sao mẹ lại giấu con?" Tôi vừa thương vừa hờn.
"Mẹ sợ con ở xa, còn phải đi làm, lo lắng quá ảnh hưởng đến công tác, ba mẹ còn khỏe, còn chăm sóc nhau được".
Tôi uất ức định nói thêm vài câu thì mẹ đưa ly nước cam cho tôi, bảo uống đi cho đỡ mệt. Lúc ấy tôi nghẹn lời, thấy hai mắt mình lại rưng rưng.
Cuộc sống mà, đôi khi không chỉ lắng nghe qua đôi tai mà còn phải lắng nghe với cả tâm hồn. Có những điều quan trọng không bao giờ được nói ra, nếu chúng ta vô tình bỏ qua thì rồi có ngày sẽ phải hối hận mãi mãi.