
Anh à, em không muốn bà ngoại thức đêm chăm con thay mình. Em muốn đó là anh.
Không phải vì em không làm nổi. Em vẫn có thể dậy giữa đêm, bế con, cho con bú, thay tã, dỗ con ngủ.
Nhưng anh biết không, điều em thật sự cần không chỉ là đôi tay giúp đỡ. Em cần cảm giác rằng anh hiểu, rằng em không cô đơn trong hành trình này.
Mỗi đêm, em vẫn có thể dậy bế con, cho con bú, thay tã, dỗ con ngủ. Nhưng khi em quay sang thấy anh vẫn nằm ngủ yên, lòng em chùng xuống.
Em không chỉ cần một người giúp trông con, em cần người đồng hành, để em không cảm thấy mình đang trải qua mọi khó khăn này một mình.
Có những đêm em nhìn con ngủ say, lòng ngập tràn hạnh phúc. Nhưng cũng có những khoảnh khắc em kiệt sức, chỉ muốn bật khóc. Không phải vì em không đủ sức, mà vì em cảm thấy cô đơn.
Em muốn, chỉ một lần thôi, khi con khóc, anh ngồi dậy và hỏi: "Em có cần anh giúp gì không?"
Em không đòi hỏi anh phải làm nhiều, chỉ cần sự hiện diện, sự chia sẻ, để em biết rằng mình không một mình trong hành trình làm mẹ.
VietBF@sưu tập