Ông S. là một trí thức, theo đúng tinh thần “Học, học nữa, học măi”. Vợ ông cũng là một trí thức, từng giữ một vị trí kha khá trong một tổ chức giáo dục.
Khi hai vợ chồng c̣n tại chức, bữa ăn chiều nhà họ thú vị, mọi người rôm rả như trong một buổi tóm tắt t́nh h́nh hôm nay, từ thế giới tới trong nước, tới tận trong nhà ḿnh.
Thế rồi mọi việc thay đổi hết kể từ khi bà nghỉ hưu. Bà tuy bảo với ông, “Càng thích!” nhưng mắt không giấu được nỗi buồn. Năm đầu tiên cơ quan giữ bà lại thêm một năm làm cố vấn. Bà được phân một cái pḥng nhỏ ở tầng hai cơ quan, ngay cạnh kho sách, cả ngày có khi chẳng có đồng nghiệp nào vào chơi, thật khác xa ngày trước. Hết một năm, bà chủ động xin nghỉ luôn. Cơ quan làm lễ chia tay, tặng một bó hoa to về con dâu bà chia ra bốn lọ vẫn c̣n thừa.
Thế rồi vài nơi nữa mời bà, tất cả đều như những phát súng ân huệ bắn trượt chỉ càng làm bà thêm chán. Bà quyết định ở nhà luôn, và sau một năm, đến lượt ông S. về hưu. Ông S. th́ không ai mời ông ở lại, v́ ông quá sắc sảo, ông đi cấp phó đều mừng.
Những bữa cơm chiều của họ dần dần toàn những điều bức xúc trước những vấn đề chỉ được nghe qua ngả báo đài và không thể can thiệp trực tiếp dù ít hay nhiều. Ông bắt đầu chơi Facebook bằng một tài khoản của con lập cho, dĩ nhiên mật khẩu cả nhà đều biết. Mỗi ngày ông post một bài, hai bài, rồi có khi ba bài; về sau cứ thoắt một chốc đă thấy ông post cái ǵ đó lên.
Phần bà S., bà cũng có Facebook nhưng bà chừng mực. Bà để thời gian nghiên cứu kinh Phật. Ông S. cũng không hiểu bà theo trường phái nào, chỉ thấy bà tuy ít đi chùa nhưng ch́m đắm vào các câu chuyện về “nghiệp” và “sám hối”. Câu chuyện nào bà cũng lái về “nghiệp”, như một lư giải rốt ráo cho mọi bất công và tội ác trên đời.
Ông th́ dựa vào luật pháp. Ông có bức xúc là bức xúc chuyện luật pháp có lúc nhu nhơ để kẻ ác nhũng nhiễu. C̣n bà chỉ có “nghiệp”, cứ b́nh tĩnh, nó không trả kiếp này rồi kiếp sau, sau nữa... Lời giải thích của bà khiến ông càng bực tức.
Rồi họ không ăn chung nữa. Phần v́ bà chuyển hẳn sang ăn chay. Sáng đi thể dục về tiện thể ông mua luôn gói xôi sáng và hộp cơm trưa. Họ ở tách ra hai tầng. Bà bảo để bà ở tầng trên để dễ tịnh tâm. Ông cũng ít lên; lên thường thấy bà ngồi thẳng băng, mắt nhắm nghiền, ông thật không dám làm phiền...
Hôm qua đến chơi nhà họ, về cứ nghĩ măi thật ở đời có những ông chồng về già tự nhiên mất vợ rất lạ lùng...
VietBF@sưu tập