![]() |
Lá thư cuối của Kurt Vonnegut: hăy sáng tạo chỉ để tâm hồn ḿnh lớn lên
1 Attachment(s)
Lá thư bất ngờ gửi tới một lớp học vô danh
Năm 2006, trong một lớp học tiếng Anh nhỏ ở trường trung học Xavier, New York, cô giáo Lockwood giao cho học sinh một bài tập nghe qua tưởng như chỉ là tṛ vui: hăy viết thư cho một nhà văn nổi tiếng và xin lời khuyên. Mỗi đứa trẻ lựa chọn một cái tên trên giá sách, viết vài ḍng đầy rụt rè gửi đi, rồi… quên mất. Bởi trong thâm tâm, chẳng ai tin một huyền thoại văn chương lại ngồi xuống trả lời lũ học tṛ trung học vô danh nơi góc phố. Thế nhưng một người đă hồi âm – Kurt Vonnegut, khi ấy đă 84 tuổi, tác giả của “Slaughterhouse-Five”, “Cat’s Cradle”, “Breakfast of Champions”. Ông là người từng sống sót sau vụ ném bom Dresden, từng làm tù binh, làm công nhân, rồi thành một trong những giọng văn độc đáo nhất thế kỷ 20 – luôn lửng lơ giữa châm biếm và buồn bă, giữa tiếng cười khô khốc và niềm thương con người sâu đến nát ḷng. Khi lá thư được mở ra trước lớp, những ḍng chữ run run mà dịu dàng hiện ra: “Các em thân mến ở trường Xavier, cô Lockwood, và các chàng trai trẻ Perin, McFeely, Batten, Maurer, Congiusta. Cảm ơn các em v́ những lá thư tốt đẹp. Các em thực sự đă khiến một ông già tám mươi tư tuổi mỉm cười trong những năm hoàng hôn của ḿnh.” Giọng văn ấy mang cùng tinh thần mà ông từng gieo vào tiểu thuyết – không lên gân, không làm dáng, chỉ như một người bạn già ngồi nói chuyện bên hiên nhà. “Hăy làm nghệ thuật, không phải để nổi tiếng mà để cứu chính ḿnh” Sau lời chào, Vonnegut đi thẳng vào điều ông muốn gửi gắm, bằng sự giản dị của một người đă đi qua cả hào quang lẫn trầm luân: “Hăy thực hành bất kỳ loại h́nh nghệ thuật nào – âm nhạc, ca hát, múa, diễn kịch, vẽ, viết, điêu khắc, nhiếp ảnh, bất kể giỏi hay dở – không để kiếm tiền hay để được ngưỡng mộ, mà để khám phá chính ḿnh, để làm cho tâm hồn ḿnh lớn lên.” Ở một thế giới vốn đă ám ảnh bởi thành tích và thành công, câu nói ấy giống như một cú bẻ lái bất ngờ. Ông không bảo lũ học tṛ phải cố giành giải thưởng, phải vào đại học danh giá, phải “thành công”, mà chỉ nhắc chúng hăy làm một việc tưởng chừng vô ích: sáng tạo v́ chính niềm vui được sáng tạo. Rồi ông bảo họ bắt đầu bằng những điều nhỏ đến mức buồn cười: “Hăy vẽ một bức chân dung buồn cười của cô giáo Lockwood rồi tặng cho cô ấy. Hăy hát khi đi tắm. Hăy làm khuôn mặt trên món khoai tây nghiền. Giả làm Bá tước Dracula nếu thích.” Sau lưng những tṛ nghịch ngợm ấy là kinh nghiệm của một người đàn ông đă chứng kiến thành phố bị thiêu rụi trong chiến tranh, đă thấy cái chết cận kề, đă hiểu rằng mọi ảo ảnh về danh vọng và tiền bạc cuối cùng đều sụp đổ, chỉ c̣n một thứ là không thể tước đoạt: niềm vui, dù nhỏ nhoi, khi ta tạo ra điều ǵ đó từ đôi tay và trí óc ḿnh. Bài tập kỳ lạ: viết một bài thơ thật hay, rồi xé nó đi Trong thư, Vonnegut c̣n giao cho lớp học một bài tập mà bất kỳ “người lớn nghiêm túc” nào cũng sẽ thấy… điên rồ: hăy viết một bài thơ sáu ḍng, có vần điệu, dồn hết tâm huyết, rồi – xé nó ra, vứt mỗi mảnh vào một thùng rác khác nhau. Không đăng báo, không tŕnh diễn, không giữ lại để khoe với ai. Tại sao lại thế? Bởi theo ông, phần thưởng thật sự không nằm ở chỗ bài thơ ấy được ai công nhận, mà nằm ở khoảnh khắc ta đặt bút xuống, nh́n lại những ǵ ḿnh vừa viết và thấy tim ḿnh đập nhanh hơn. “Các em sẽ thấy rằng ḿnh đă được thưởng rồi,” ông viết, “v́ các em đă trải nghiệm quá tŕnh trở thành, đă học thêm về chính ḿnh, và đă làm cho linh hồn ḿnh trưởng thành.” Đó là cách một nhà văn tám mươi mấy tuổi định nghĩa hạnh phúc: không phải là tràng pháo tay, không phải là giải thưởng, mà là cảm giác ḿnh vừa chạm tay vào một phần sâu hơn trong chính con người ḿnh. Lá thư thành di huấn cuối cùng của một đời người Một năm sau ngày lá thư ấy được gửi đi, Kurt Vonnegut qua đời ở tuổi 84. Lá thư gửi tới một lớp học vô danh bỗng trở thành một trong những lời nhắn cuối cùng của ông gửi lại cho thế giới. Không cao giọng hô hào, không “thông điệp lớn lao”, chỉ là một lời nhắc rất nhẹ: giá trị của con người không nằm trong những tấm bằng khen, không nằm ở số 0 trong tài khoản hay số lần tên ḿnh xuất hiện trên báo, mà nằm ở khả năng tạo ra một cái ǵ đó khiến ta cảm thấy ḿnh c̣n sống, c̣n cảm xúc, c̣n yêu và c̣n đau. Giữa thời đại nơi mọi thứ đều được đo bằng Like, Share, View, điểm số, lương tháng – nơi người ta chỉ dám làm điều ǵ đó “nếu có ích” – lời của Vonnegut giống như một ngọn nến nhỏ le lói trong gió: hăy cho ḿnh cái quyền làm những việc “vô ích” nhưng cứu được tâm hồn ḿnh. Hăy hát dù giọng khàn, hăy vẽ dù tay run, hăy viết dù không ai đọc, hăy nhảy dù chẳng ai khen đẹp. Không phải v́ ai đang nh́n, mà v́ sâu trong mỗi người đều có một đứa trẻ đang chờ được nghe lại giọng nói của chính ḿnh. Trong một thế giới chỉ tin vào thành công, hăy giữ lại một góc nhỏ cho những điều “vô ích” Có lẽ đó là lư do bản photocopy lá thư của Vonnegut tiếp tục được chuyền tay giữa các lớp học, các diễn đàn, các trang mạng suốt nhiều năm sau. Bởi ai trong chúng ta cũng có lúc mệt mỏi v́ bị đánh giá liên tục – từ bảng điểm, bảng lương, KPI đến những con số vô hồn trên mạng xă hội. Khi mọi thứ đều bị biến thành cuộc thi, con người sẽ dần quên mất cảm giác làm điều ǵ đó chỉ v́ ḿnh thích, v́ nó làm ḿnh nhẹ đi, ấm lên. Lá thư nhỏ ấy nhắc ta rằng: không phải lúc nào cũng cần khán giả. Không phải điều ǵ cũng cần để lại dấu vết. Có những khoảnh khắc ta được phép sống như học sinh trường Xavier năm nào – âm thầm viết một bài thơ sáu ḍng, dồn hết ḿnh vào đó, rồi mỉm cười xé nó đi, biết rằng phần tốt nhất đă nằm lại trong tim ḿnh. Trong một thời đại ồn ào, đó có lẽ là cách lặng lẽ nhất nhưng cũng can đảm nhất để giữ lại cho ḿnh một chút tự do: tự do sáng tạo, tự do vụng về, tự do trở thành một con người đầy đủ – không chỉ là một chiếc máy kiếm tiền hay một cái nick bấm Like, mà là một tâm hồn biết hát, biết mơ, biết vẽ và biết khóc khi đọc một lá thư cũ của một ông già tám mươi tư tuổi, từng là lính, là tù binh, là công nhân, là nhà văn – nhưng trước hết và sau cùng, là một người vẫn tin vào sức mạnh của một bài thơ sáu ḍng rồi bị xé đi. |
| All times are GMT. The time now is 16:25. |
VietBF - Vietnamese Best Forum Copyright ©2005 - 2025
User Alert System provided by
Advanced User Tagging (Pro) -
vBulletin Mods & Addons Copyright © 2025 DragonByte Technologies Ltd.