Chị Mỹ chạy theo tiếng gọi của t́nh yêu với hy vọng sẽ có được hạnh phúc bên người thương. Nhưng chỉ hai trái tim vàng là không đủ để vượt qua gánh nặng cơm áo.
Anh Phạm Quang Nghĩa (55 tuổi) và chị Dương Thị Mỹ (56 tuổi) đă có 25 năm đồng hành bên nhau, trải qua nhiều sóng gió cuộc đời. Chạm đến những kư ức xưa, chị Mỹ vẫn c̣n rưng rưng. Hồi đó, họ gặp nhau trong công trường xây dựng, anh Nghĩa là trưởng một tốp thợ hồ, c̣n chị Mỹ vào xin việc làm dọn dẹp trong đó.
“Khi ông cai thầu nói sắp nhận một người nữ vào công trường, tui cự dữ lắm, kêu ở đây toàn thợ hồ nam, tự nhiên nhận nữ vô làm chi không biết! Vậy mà lần đầu tiên nh́n thấy bả, tui thầm nghĩ, người này đẹp quá, sao biết dọn đẹp được.
Thế là tui nói bả: Thôi cô khỏi dọn dẹp, cứ đi ṿng ṿng công trường chơi thôi, để tui chịu trách nhiệm. Rồi tui kêu mấy thằng em làm cùng dọn, chứ để bả làm th́ tội nghiệp” - anh Nghĩa dí dỏm kể lại.
Anh Nghĩa và chị Mỹ đă bên nhau 25 năm
Sở dĩ nói thế, là bởi anh đă say mê chị Mỹ từ cái nh́n đầu tiên. Tới khi hết công tŕnh, t́nh cảm nảy nở, từ quận 7 anh t́m đến nhà chị ở B́nh Tân, mong được chị giới thiệu với má. Chị c̣n nhớ, bữa ấy trời mưa rất lớn.
“Hai người chui vô cái ống cống bự để trốn, mà không dám ngồi gần, ngồi xa xa à. Không dám chạm vào nhau, mỗi đứa một đầu, nhưng hồi hộp dữ lắm, tưởng như nghe rơ nhịp tim của nhau”.
Khi anh Nghĩa gặp ba má người yêu, không hiểu sao họ không ưng anh. Bên nhà anh cũng không ủng hộ hai người đến với nhau. Anh tức, bỏ nhà đi không về, rồi nỉ non dỗ chị đi cùng anh mướn nhà ở riêng, tạo lập gia đ́nh.
Anh tới nhà chị, dơng dạc tuyên bố: “Con thương Mỹ, má không chịu con cũng dẫn Mỹ đi”; rồi ngay hôm sau dắt chị đi thuê nhà ở ngay gần nhà ba má chị. Họ đưa nhau ra phường đăng kư kết hôn, thế là thành vợ chồng.
Trong ḷng chị Mỹ vẫn c̣n lấn cấn chuyện ḿnh lấy chồng nhưng không được mặc áo cưới, cũng không có ra mắt tổ tiên, họ hàng.
Chị ngậm ngùi: “Hồi đó nói làm đám cưới, mà ổng nói không có tiền, nên ḿnh cũng đành chịu. Tới giờ, mỗi lần nhớ đến ngày về ở với ổng, ḿnh vẫn cứ khóc v́ tủi thân”.
Vợ nhẫn nại vượt qua “ác mộng”; chồng tỉnh ngộ sau một lời hứa
2 năm sau khi kết hôn, họ có con đầu ḷng, rồi nhanh chóng có con thứ hai. Khi vợ mang bầu lần hai, anh Nghĩa bỗng dưng thấy nản chí. Nhận ra ḿnh không có gia đ́nh hỗ trợ, không có nhà phải ở thuê, con mọn nheo nhóc, tiền phụ hồ nuôi vợ con không nổi, anh sa đà vào nhậu nhẹt thâu đêm suốt sáng, cự căi với vợ.
Gánh nặng cơm áo đè lên vai chị Mỹ. Chị bật khóc nhớ lại: “Mới sinh con được 2 ngày, từ bệnh viện về ḿnh đă đi làm, tới mức người ta tưởng ḿnh là người mạnh luôn, bê hồ, bẻ sắt chảy máu tay mà không dám kêu.
Xin tiền má th́ má đâu có cho, nhỏ em gái lúc nào cho chút đỉnh th́ có tiền mua sữa cho con, không th́ nấu nước cháo cho thằng nhỏ bú. Ḿnh nhớ măi hồi đó vô t́nh gặp bạn, bạn nói: Sao trước mày đẹp vậy mà lấy chồng xong nh́n không ra con người nữa vậy Mỹ.
Thời điểm đó buồn dữ lắm, cũng tính bỏ ổng đi mất lần mà không được. Nghĩ về với má không được, lôi con đi hai đứa ở bờ ở bụi th́ sao nuôi tụi nó, nên cứ ráng. Ba mẹ con hái rau muống ao ra ăn trừ cơm, ổng th́ nhậu tối ngày.
Hồi đó ḿnh khóc miết. Cứ đêm, ḿnh bỏ con ở nhà ra chợ đầu mối B́nh Điền mua mười mấy kư cá về đi ṿng ṿng ngoài đường để bán lại. Đâu có vốn đâu, nên không mua được nhiều, mà năn nỉ măi người ta mới bán cho.
Nhà mướn th́ chủ cũng dọa đuổi v́ không có tiền trả. Ông chồng nhậu dữ quá nên bệnh nặng, vô nhà thương cũng không có tiền trả bác sĩ, ḿnh lại khóc van xin người ta cứu ổng…”.
Măi cho đến khi con lớn của anh chị được 4 tuổi, bà tổ trưởng vào pḥng trọ nhắc nhở làm giấy tờ cho con đi mẫu giáo, anh Quang mới giật ḿnh nhận ra ḿnh cần làm trách nhiệm người cha. Anh quyết tâm đoạn tuyệt với quăng đời cũ, bạn bè cũ mà làm lại cuộc đời.
Anh nhớ lại, có lần dắt con đi học, con đ̣i mua tượng thạch cao để tô, mà người ta bán đắt, anh xót tiền dắt con chạy vội qua. Lúc đó, anh nảy ra ư tưởng sản xuất ra tượng thạch cao để bán. Đó là khoảng năm 2004 - 2005, anh Quang đi chiếc xe đạp cũ mèm từ B́nh Tân đến B́nh Dương, học lỏm nghề của các xưởng tượng tại đó.
Hai vợ chồng khi đó dành dụm được 23 ngàn đồng. Anh Nghĩa cầm tiền đi hỏi mua khuôn thạch cao th́ được phát giá 10 triệu đồng. Anh suy nghĩ nguyên một đêm rồi quyết tự tay làm khuôn.
“Tui dặn vợ lại xưởng bán keo làm dây thun mua về 2kg keo, giá 11 ngàn/kg. Với 2kg keo, tui làm được 25 cái khuôn đầu tiên, rồi lấy của vợ 15 ngàn tiền bán cá mua 5kg thạch cao về đổ tượng. Mẻ đầu tiên đó, tui nhớ hoài, bán được 200 ngàn, cứ thế xoay ṿng làm tiếp”, anh hồi tưởng.
Từ quầy tượng thạch cao lề đường, phải cắp hai con đi theo bán hàng, giờ chị Mỹ đă làm chủ một tiệm tô tượng nho nhỏ. Anh Nghĩa vẫn ngày ngày làm cả trăm cái tượng, cần mẫn tự làm những khuôn mới lạ để phù hợp nhu cầu khách hàng.
Khi bỏ nghề thợ hồ, bỏ nhậu, anh hứa với vợ sẽ lo cho hai con đi học đàng hoàng tới khi xong đại học. Lời hứa danh dự đó, anh đă thực hiện được trọn vẹn. Hai con trai đă tốt nghiệp đại học và đi làm, tự lo được cho bản thân, đó là điều khiến anh chị hănh diện.
Quăng thời gian sóng gió của gia đ́nh đă qua đi gần 20 năm, kể từ ngày anh Quang buông ra lời hứa với vợ. Anh bảo, họ c̣n được ở bên nhau đó là nhờ vào sự bền bỉ, nhẫn nại và bao dung của chị Mỹ. Ngay cả những lúc anh tuyệt vọng, nản chí, có lỗi với vợ con hay những ngày anh ốm đau bệnh tật, chị vẫn không buông tay, chỉ v́ một chữ “thương”.
VietBF@ Sưu tập