Khi mọi thứ vừa xong th́ mẹ chồng tới. Tôi chạy ra mở cửa chào, ngờ đâu vừa nh́n thấy bà th́ cả người run lên, cảm giác như tim ngưng đập.
Từng lớn lên trong một gia đ́nh đổ vỡ, bố ngoại t́nh, mẹ sống trong u uất, một đời hận chồng khiến tâm hồn tôi bị tổn thương không ít. May mắn, sau khi kết hôn, chồng tôi lại là người hiểu chuyện, yêu thương, trân trọng vợ con nên tôi cũng được an ủi phần nào.
Chồng tôi là con một, bố anh mất sớm, mẹ anh ra nước ngoài sinh sống nhiều năm. Ngày vợ chồng tôi cưới, bà cũng không về dự hôn lễ. Do đó, tuy cưới đă 3 năm mà tôi chưa được gặp mặt bà lần nào. Mỗi khi tôi hỏi về mẹ, chồng tôi chỉ trả lời cho qua chuyện rằng:
“Khi nào bà ấy về, em sẽ được gặp”.
Thực ra trong cách nói chuyện cũng như qua thái độ của chồng, tôi phần nào cảm nhận được giữa anh và mẹ dường như có một khúc mắc nào đó khiến mẹ con không thể gần gũi. Chồng tôi hầu như không nhắc tới mẹ trong cuộc sống của anh.
Thi thoảng bà gọi về, nh́n thấy số, một là anh dập máy, 2 là coi như không thấy. Về sau qua họ hàng bên nội, tôi t́m hiểu mới biết được trước đây do mẹ anh từng phản bội khiến bố anh sốc, ông chán nản lao vào rượu chè rồi mắc bệnh qua đời. Từ đó, anh hận mẹ, thậm chí từng tuyên bố không nhận bà.
Hiểu hoàn cảnh của chồng, tôi lại thấy thương, bởi chúng tôi đều có chung 1 vết thương ḷng không ǵ có thể chữa lành được. Và cũng v́ thế mà trong cuộc sống, chúng tôi trân trọng, luôn cố gắng bù đắp cho nửa kia.
Cuối tuần vừa rồi, chồng tôi thông báo mẹ anh đă về nước. Nhiều lần bà đề nghị gặp nhưng anh đều lảng tránh. V́ thương và muốn chồng có thể hàn gắn t́nh cảm với mẹ, tôi đă động viên, thuyết phục anh nên mở ḷng cho bà cơ hội. Cuối cùng chồng tôi cũng đồng ư mời bà tới nhà ăn tối.
Để chuẩn bị cho bữa cơm gia đ́nh đoàn viên được chu đáo, đầm ấm, chiều hôm đó tôi xin nghỉ làm để đi chợ nấu ăn. Mọi thứ vừa xong th́ mẹ chồng tới. Tôi chạy ra mở cửa chào, ngờ đâu vừa nh́n thấy bà th́ cả người run lên, cảm giác như tim ngưng đập. Bởi có nằm mơ tôi cũng không thể ngờ, mẹ chồng lại chính là người đàn bà năm xưa đă quyến rũ bố đẻ tôi, hại gia đ́nh tôi tan cửa nát nhà, khiến mẹ tôi sống một đời u uất.
Năm xưa, bố tôi c̣n dẫn bà ta về tận nhà, đánh đuổi mẹ con tôi đi. Cũng may có họ hàng can thiệp, mẹ con tôi mới giữ được chỗ ở. Sau bố bỏ theo bà ta rồi bị lừa mất hết tiền bạc, sự nghiệp. Lúc ấy, tôi mới 16 tuổi.
Bà từng giáp mặt tôi nhưng có lẽ v́ mải hả hê, khiêu khích mẹ tôi, không để ư tới đứa trẻ ôm chân bố, khóc khản cổ xin ông đừng bỏ rơi 2 mẹ con. Giờ gặp lại, bà không biết tôi là ai, ngoài là vợ của con trai bà. C̣n tôi, không bao giờ có thể quên được người đàn bà hại mẹ ḿnh phải sống trong đau khổ một đời.
Cả bữa cơm, tôi ngồi hóa đá, chết lặng với quá khứ đầy đau khổ do mẹ chồng gây ra cho ḿnh nhưng lại do dự chẳng thể nói ra. Tôi sợ biết thêm sự thật về mẹ, chồng tôi sẽ suy sụp, vết thương trong ḷng anh càng thêm nhân rộng.
Mối quan hệ của anh với mẹ sẽ vĩnh viễn chẳng thể gắn kết lại. Nhưng c̣n tôi, làm sao có thể làm ngơ như chưa từng có chuyện ǵ xảy ra, làm sao có thể vui vẻ gọi người đàn bà từng phá nát gia đ́nh ḿnh là mẹ chồng đây?
VietBF@ sưu tập
|
|