Ông Minh đang mơ màng, bỗng nghe tiếng “oẳng ” vang lên trong màn đêm tĩnh mịch.
Ông bật dậy. Mẹ kiếp, con Tô nhà mình bị bọn trộm chó bắt đi rồi.
Ông mở cửa nhìn ra, đường phố vắng tanh vắng ngắt, gió đuổi lá xào xạc trong ánh đèn vàng não nề của đêm đông lạnh giá. Hai thằng trộm chó phóng xe ngoắt vào ngã tư biến mất.
Tối hôm qua ông cho con Tô ăn, quên mất đóng cửa sắt. Con Tô đang tuổi thanh niên nó thèm gái phóng đi, chắc quay về thì bị bắt.
Ảnh một tên Việt+ trộm chó
Ông quay lại giường, nằm thao thức.
Ông nhớ lại cái ngày Việt Minh về giải phóng thủ đô, lúc đó chó hoang nhông nhông ngoài phố, sao mà lắm thế.
Hoá ra người Pháp, người Việt vội vàng bỏ đi để lại những con chó, con mèo do họ nuôi thành chó hoang, mèo hoang rất tội.
Tệ nạn chó hoang, tàn dư của bọn thực dân, tư sản để lại làm cho chính quyền mới khó chịu.
Họ lập ra đội săn bắt để tiễu trừ lũ chó hoang, khốn nỗi việc này không hề dễ, họ tuyển người nhưng không thấy ai xin vào.
Bấy giờ là dân của một nước độc lập, đã thành người làm chủ đất nước họ chỉ thích làm cán bộ, nhân viên, công nhân nhà nước làm trong công sở, nhà máy… không ai muốn làm thằng bắt chó, thằng đồ tể.
Gọi là hoà bình, nhưng chỉ được mấy năm.
Cải cách thành phần, đánh tư sản, người tứ xứ, thành phần “cốt cán” đổ về Hà Nội- hoà bình mà chẳng bình an. Hà Nội trở nên nhếch nhác, chẳng ai còn quan tâm đến lũ chó hoang dại.
Mỹ nhảy vào, đất nước lại chiến tranh.
Người Hà Nội đi sơ tán, thành phố hoang vắng, người ta lo cái sống, cái chết trong khói lửa chiến tranh.
Lũ chó hoang cũng biến mất vì chết đói, bệnh tật.
Đất nước thống nhất.
Bao cấp người chẳng có mà ăn, lấy gì mà nuôi chó.
Lúc ấy ai mà nuôi chó, nuôi mèo là tàn dư của bọn tư sản, bọn trí thức rởm… Hà Nội vắng những con thú nuôi, thú cảnh trong nhà.
Đất nước mở cửa.
Đời sống một số kẻ đi lên, chó mèo lại về với địa vị của nó- là vật cưng, thú vui trong nhà.
Chó Âu, Mỹ, Nhật… nhập vào đủ các loại.
Hà Nội, những ông chủ, cậu chủ dắt chó đi chơi, đi dạo giữa phố phường nhốn nháo và bụi bặm- một tầng lớp giàu có từ giai cấp vô sản xuất hiện.
Nhưng đa số vẫn nghèo khổ, khốn khó.
Tệ nạn trộm chó diễn ra trên toàn quốc để cung cấp cho các “Hiệp hội quán”.
Thịt chó trở thành đặc sản của tầng lớp dưới, từ nông thôn đến thành thị.
Một thứ văn hoá cộng đồng ăn nhậu ngon, bổ, rẻ từ thịt chó của đa số người dân trong xã hội hình thành.
Ngày xưa, tuyển người bắt chó hoang chẳng ai xin làm.
Bây giờ những kẻ bắt chó trộm làng quê nào cũng có.
Tệ nạn trộm chó làm an ninh xã hội mất ổn định.
Nông thôn có làng đêm đến không nghe tiếng chó sủa, nuôi được con nào bị bọn trộm chó bắt sạch.
Các làng quê, khối phố người ta lập ra các đội để bắt bọn trộm chó.
Người với người bắt nhau- lũ trộm chó bị rình bắt, bị đánh đập như chó.
Ông Minh thở dài, người ta nói Hà Nội là thành phố hoà bình, Việt Nam là đất nước hạnh phúc nhất thế giới mà con chó sống cũng không yên, vẫn có kẻ nghèo khổ, ngu hèn phải đi trộm chó để kiếm sống, bị đánh đập như con vật.
Con chó qua mỗi một giai đoạn lịch sử cũng có thân phận của nó, chẳng khác gì những kiếp người.