Từ hôm qua đến giờ, tôi cứ ấm ức không yên. Tôi không làm ǵ sai nhưng giờ lại phải chịu yêu cầu vô lư của mẹ chồng.
Tôi làm dâu mẹ chồng gần 6 năm, may mắn chỉ phải sống chung cùng bà trong hơn 1 tháng lúc tôi ở cữ sinh con cách đây 4 năm. Từ đó đến giờ, vợ chồng tôi sống trên thành phố, c̣n bố mẹ chồng tôi sống ở quê. Khi nào nhà có việc chúng tôi mới về.
Mẹ chồng tôi là người bộp chộp, có ǵ nói nấy nên ở quê, mọi người hay gọi bà là "phổi ḅ". Bà vui, buồn thất thường và đặc biệt rất hay dỗi. Ngày mới về làm dâu, tôi cũng nhiều phen làm phật ư mẹ chồng và bị bà giận ra mặt, không thèm nói chuyện.
Rút kinh nghiệm nên về sau, tôi cũng phải lựa để sống. Biết mẹ chồng thích mặc quần áo sặc sỡ, hoa lá cành nên thỉnh thoảng về quê, tôi cũng hay mua vài bộ tặng bà. Trong các câu chuyện mỗi lần ở quê, tôi luôn phải hùa theo khen, chê theo ư mẹ chồng để cho bà vui dù nhiều lúc quan điểm của tôi khác với bà. Tôi làm mọi việc chỉ muốn mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu tốt đẹp nhất có thể.
Ảnh minh họa
Nhưng nhiều lúc, mẹ chồng cũng khiến tôi cảm thấy ức chế khi vô tư một cách thái quá. Chẳng hạn mỗi lần nhà tôi về quê, mẹ chồng hay tự tiện vào pḥng tôi mà không gơ cửa. Biết là nhà của ông bà nhưng chúng tôi là vợ chồng cũng cần có khoảng không gian riêng tư.
Có lúc vui vui, tôi góp ư với mẹ chồng nhưng bà cho rằng tôi lắm chuyện, người một nhà bày đặt khóa trong, khóa ngoài. "Vợ chồng ai chẳng làm chuyện đó, có bị bố mẹ nh́n thấy cũng là chuyện b́nh thường, sao phải xấu hổ". Trước lư lẽ đó của mẹ chồng, tôi cũng chỉ biết cười gượng nhưng thật sự là không thoải mái mỗi lần về.
Chưa hết, mẹ chồng tôi c̣n có một tính là hay đi buôn chuyện. Trong nhà tôi có chuyện ǵ, đến hôm sau, hàng xóm kiểu ǵ cũng biết, thậm chí biết một cách tường tận, chi tiết từng chút một.
Đến việc tôi để bao cao su trong túi xách, mẹ chồng c̣n biết mà đi kể với hàng xóm rằng con gái tôi đă 4 tuổi mà tôi vẫn không chịu đẻ tiếp, suốt ngày dùng biện pháp pḥng tránh để kế hoạch.
Chính sự vô tư thái quá và tùy tiện của mẹ chồng nên tôi cũng ít muốn về quê. Song nhiều dịp nghỉ dài, tôi có muốn tránh cũng không được. Như dịp nghỉ lễ năm nay, tôi đă chủ động về quê nội 3 ngày song lại đang xảy ra nhiều chuyện khiến mối quan hệ giữa tôi và mẹ chồng trở nên căng thẳng.
Năm nay nghỉ dài 5 ngày nên vợ chồng tôi thống nhất về ngoại 2 hôm trước, sau đó về nội chơi 3 hôm, rồi đi thẳng lên Hà Nội v́ tiện đường. Trước khi về, tôi đă mua quà cáp đầy đủ cho cả hai bên ông bà. Tôi mua cho bố mẹ chồng một chiếc nồi cơm điện loại tốt giá gần 2 triệu. C̣n bố mẹ đẻ, tôi mua chiếc máy massage chân v́ mẹ tôi thường xuyên bị nhức mỏi, chuột rút khi về đêm.
Trong suốt những ngày ở quê nội, mọi lần đi chợ mua đồ ăn, tôi đều chủ động trả tiền. Hôm chở mẹ chồng đi siêu thị, thấy bà thích đôi giày gần 500 ngh́n, tôi lại mua tặng bà luôn mà không lăn tăn điều ǵ.
Song đến chiều hôm cuối cùng của kỳ nghỉ lễ, khi tôi đang chuẩn bị đồ đạc để quay lại thành phố, mẹ chồng liền vào pḥng hỏi han tôi chuyện lương lậu, tiền tiết kiệm c̣n nhiều không v́ sắp tới ông bà có ư định sửa nhà.
Tôi nói ông bà cứ bàn bạc, làm thế nào th́ nói với vợ chồng tôi. Chúng tôi không có nhiều nhưng cũng sẽ cố gắng phụ giúp ông bà. Nào ngờ mẹ chồng quay ngoắt nói đó là trách nhiệm của chúng tôi, không phải phụ giúp mà là phải lo toàn bộ. Bà nói trước để chúng tôi chuẩn bị.
"Anh chị có tiền th́ nên dồn vào làm việc thiết thực, quan trọng, chứ cứ để đó lại tiêu xài linh tinh, không đâu vào đâu cả. Chúng tôi chưa cần đến cái nồi cơm gần 2 triệu mà ông bà thông gia bên đấy chắc cũng không dám dùng cái máy massage đắt đỏ hơn 3 triệu mà chị mua biếu. Tiêu ǵ th́ cũng phải cân nhắc, không th́ chẳng bao giờ khá lên nổi".
Câu nói của mẹ chồng khiến tôi sửng sốt. Tôi không hề nói cho mẹ chồng chuyện mua máy massage tặng bố mẹ đẻ, càng không nói về giá tiền. Vậy tại sao mẹ chồng lại biết và có thái độ trách móc như vậy.
Trước khi ra khỏi pḥng, mẹ chồng c̣n quay lại nhắc nhở tôi lần sau phải về nội trước rồi mới được đi đâu th́ đi, chứ không có chuyện coi trọng bố mẹ đẻ hơn bố mẹ chồng mà về bên đó trước.
Sau khi mẹ chồng rời đi, tôi bần thần một lúc rồi bỗng nhớ ra tờ hóa đơn mua hàng trong túi xách. Vội lục t́m th́ đúng như dự đoán, nó đă "không cánh mà bay". Chính xác là mẹ chồng đă động đến túi của tôi và đọc được tờ hóa đơn mua máy massage đó. Có lẽ đó là nguyên nhân chính khiến bà đưa ra yêu cầu bắt chúng tôi phải lo chuyện sửa nhà, coi như để dằn mặt con dâu.
Từ hôm qua đến giờ, tôi cứ ấm ức không yên. Tôi không làm ǵ sai nhưng giờ lại phải chịu yêu cầu vô lư của mẹ chồng. Tôi không có ư thoái thác trách nhiệm sửa nhà nhưng mẹ chồng không thể bắt chúng tôi bỏ cả một số tiền lớn để lo toàn bộ như thế. Đó là điều tôi khó có thể chấp nhận được. Chúng tôi cũng c̣n nhiều việc phải lo trên thành phố.
Giờ tôi phải làm thế nào để cho mẹ chồng hiểu vấn đề và thôi giận dỗi tôi nữa?