Hàng xóm vừa xảy ra vụ này.
Có cụ bà 90 tuổi đau yếu ở nhà một ḿnh suưt nữa hạc giá tiên du v́ quá bữa dẫn tới hạ đường huyết, may con bé hàng xóm phát hiện kịp. B́nh thường cụ sống cùng gia đ́nh giáo Thứ. Giáo Thứ là con trai đầu của cụ, năm nay đă ngoại lục tuần, nguyên là hiệu trưởng trường cấp 3 ở quê. Hôm nay vợ con đi biển Cửa Ḷ cả, giáo Thứ th́ nghe nói được đám tṛ cũ kéo đi dự hội khóa từ sáng sớm.
Măi hơn 3 giờ chiều giáo Thứ mới phóng xe máy về nhà. Mặt đỏ như gà chọi, quần áo xộc xệch, mồm thở ra toàn mùi hồng xiêm. Là chỗ thân t́nh, điên quá ḿnh mới quát giáo Thứ:
“Thầy đi đâu mà giờ mới về? Có biết ở nhà bà cụ suưt chết v́ tụt đường huyết không hả?”
Giáo Thứ ngồi vật giữa sân, găi đầu nhăn nhó bảo:
“Sáng tới giờ chúng nó lôi dự hội khóa, mà khổ lắm chứ sung sướng mẹ ǵ, hết khóa này đến khóa khác. Đầu tiên chúng kéo và trường chụp ảnh, trời th́ nắng nóng, đóng com lê, cà vạt, giày tất các thứ vào ngột ngạt không khác ǵ tra tấn. Đứa này kéo, đứa kia xô, thầy ơi đứng như này, tạo dáng như này lên ảnh nó mới đẹp thầy ơi. Rồi kéo nhau vào lớp diễn tṛ cho mấy thằng thợ ảnh chụp tiếp. Chưa xong khóa này đă bị khóa khác kéo đi.
Ảnh ót chán chê cả đám chúng nó nhét lên xe nói mời thầy ra nhà hàng dự liên hoan. Uống rượu. Bắt Tay. Khen thầy trẻ lâu. Thầy c̣n nhớ em không? Nhớ không? Nói thật tao chả nhớ đứa mẹ nào cả. Dạy hàng chục khóa, mỗi khóa mấy trăm đứa nhớ thế éo nào được, nhưng vẫn gật gật cười tươi roi rói nói nhớ, nhớ chơ, các em thành đạt quá, thầy rất tự hào về các em”
“Thế sao bác không về luôn cho rảnh?”
Giáo Thứ thở dài:
“Chúng nó 6 – 7 khóa ǵ đó, mấy trăm thằng. Thằng nào thằng nấy bụng to như trống, ḿnh định liều mạng quyết mở đường máu bỏ trốn nhưng không thoát ra được. Điên nhất là có đứa uống tây tây vào bá vai bá cổ hỏi thầy hiu trí rồi nhưng “cái ấy” đă về hiu chưa hay vẫn c̣n chinh chiến tốt?”
“Thế cũng vui mà?”
“Vui hơn là có nhiều đứa con gái mời thầy uống rượu ôm eo, hai tay bắt chéo sau lưng, gọi là kiểu uống “khát vọng” bắc chước đồng bào dân tộc. Lúc ấy phê phê rồi, hàng hóa vếu viếc chúng nó vô tư tác động vật lư vào người ḿnh, nói thật là bên ngoài nh́n vào cũng chướng mắt”
“ Bác có phẫn nộ lắm không? Cảm giác của bác lúc đó thế nào?”
“Ḿnh thấy mềm!”
“Thảo nào thầy ngồi lâu thế, hehe!”
Giáo Thứ lắc đầu:
“Cũng là bị đẩy vào cái thế khó xử thôi, chứ vui vẻ ǵ đâu. Nghe nói có khóa kéo nhau mấy chục đứa vào trường, đưa tấm biển ghi tặng nhà trường 4 triệu cho hiệu trưởng cầm chụp ảnh. Lúc về hỏi tiền đâu, nói lát về chuyển khoản sau.
Mà 5 năm, 10 năm gặp nhau tổ chức hội lớp một lần cho ư nghĩa th́ được, đây hội khóa xong đi về thấy chưa đă lại tổ chức tiếp 15 plus, 20 plus, 25 plus…loạn hết cả lên. Nhiều đứa bảo không đi th́ không được, v́ lo chúng nó chê “sợ tốn 3 triệu” đóng góp. Đi th́ vừa tốn tiền vừa mất thời gian vừa hao tổn sức khỏe, mặc dù vui th́ cũng vui thật!”
Ḿnh nói, bác dạy cũng phải. May mà ngày xưa chưa có phong trào hội lớp đấy, chứ nó mà nở rộ như bây giờ có khi con trai lăo Hạc không nhận được nửa trinh lăo gửi, v́ lăo Hạc phải bán chó lấy tiền đi dự hội lớp cũng nên bác ạ!
Giáo Thứ cười, nụ cười héo quắt trên gương mặt khắc khổ và đỏ bừng v́ rượu.
VietBF©sưu tập
|