Một phát minh của nhà văn Lê Tự gửi Thông Tấn Thôn, dù đẹp trai cỡ nào chỉ dán vào là gái chạy mất dép.
Tình hình có vẻ rất chi là tình hình rồi, chồng tôi không hiểu sao ngày càng đẹp giai ra mới gay chứ. Hồi chưa lấy tôi, dung nhan lão ấy có ra gì, đầu bù tóc rối, mặt mày hốc hác xanh lè xanh lẹt... Bây giờ thì má phính ra, quần áo chỉnh tề, trông như thể diễn viên điện ảnh. Gay chứ chả chơi, hở ra là gái nó theo liền. Làm sao bây giờ, chả nhẽ cho ăn rau sống với tép kho khế để người xấu xí như xưa?
Mấy đêm liền vắt tay lên trán suy nghĩ tìm giải pháp, tất nhiên không thể cho chồng xấu xí như xưa được, xấu chàng hổ ai, mấy con mụ hàng xóm chuyên gia chọc ngoáy lại đưa chuyện linh tinh. Mà bây giờ bắt lão ấy ăn uống khem khổ chưa chắc lão đã ăn cho, thiếu gì đứa sẵn sàng chiêu đãi lão. Bao nhiêu công lao chăm bẵm chồng bây giờ lại bị gái nó chài mất thì phí...
Được, vỏ quýt dày đã có móng tay nhọn, không có việc gì khó, gì chứ gái già này thiếu gì mưu Tam Quốc. Một ý hay chợt lóe lên trong đầu, đúng rồi, phải làm cho gái tránh xa chồng mình ra. Tôi quyết định đầu tư mua mấy cân mắm tôm về làm vũ khí.
Lấy miếng vải màn nhỏ bằng bàn tay rồi tẩm chút mắm tôm vào, phơi khô sau đó kẹp vào túi áo chồng mỗi khi lão đi làm. Mùi mắm tôi chỉ phảng phất thôi, cô gái nào liều lĩnh ôm sát lão ta thì sẽ ngửi thấy mùi đặc trưng này, cam đoan các nàng chạy mất dép là cái chắc, còn kinh hơn cả hôi nách.
Sau nhiều lần làm thí nghiệm tôi đã sản xuất ra miếng dán chống gái như trên. Mỗi lần chồng ra cơ quan hay đi chơi tôi đều bí mật kẹp từ 1 tới 2 miếng dán chống gái vào trong áo. Quả nhiên thắng lợi, mấy tháng liền mà không thấy có đứa con gái nào chơi thân với chồng tôi, thậm chí mấy cô trong phòng cũng không tới gần.
Sau khi chồng về nhà tôi lại bí mật lấy miếng dán chống gái ra khỏi áo của chàng, và tất nhiên rồi chỉ một mình tôi được phép ôm chồng thoải mái. Mấy lần chồng tôi ca thán rằng thì là mà, không hiểu sao dạo này bọn con gái cứ lảng tránh, chẳng đứa nào thích lại gần. Tôi nghe thấy mà mát lòng mát ruột, bịt miệng cười thầm, trong lòng cờ mở trống dong.
Thế rồi một hôm chồng trở về trong tâm trạng mệt mỏi, chán chường, suốt bữa ăn tối không hé răng nói một câu nào. Tôi sợ quá bèn theo dõi, nhỡ anh ta phát hiện ra miếng dán chống gái thì tan cửa nát nhà. Mặc dù đứng ở góc nào trong nhà tôi cũng cố tình liếc mắt để ý xem chồng còn biểu hiện gì căng thẳng hay không. Chuyện rồi cũng tới hồi kết, anh buồn bã thông báo:
- Em ơi, tự nhiên anh bị đuổi việc, sếp bảo anh bị bệnh gì nghiêm trọng lắm, trong người có mùi thum thủm khiến khách hàng chạy sạch.
- Giời ơi là giời, thế là toi rồi, mất việc thì lấy gì sống chứ hả?!
VietBF©sưu tập
|