Hôm trước tôi lại say, rất say, vô thức rút điện thoại ra và gọi cho người yêu cũ. Số không còn lưu, nhưng tôi thuộc.
Giọng em vẫn thế, nhỏ nhẹ, đều đều, chắc tôi say nên vẫn cảm thấy em đang quan tâm đến tôi. Tôi hỏi em khỏe không, em trả lời bình thường. Tôi hỏi người mới đối với em thế nào, em đáp bình thường. Tôi hỏi cuộc sống của em bây giờ thế nào, ổn không, em nói bình thường. Tôi hỏi em còn yêu anh không, em buột miệng, bình thường. Cả hai cùng phá lên cười. Em nói tôi toàn lừa em, ngày xưa yêu em anh nói ghét nhất đàn ông say xỉn, giờ thì nhìn lại mình đi. Tôi im lặng. Không muốn trả lời.
Chia tay anh vui không?
Không. Nhưng thấy thoải mái.
Em thở dài. Rồi tắt máy. Rồi nhắn tin dài thật dài, trách tôi ương bướng, dặn tôi phải sống tốt. Tôi nhắn lại, em câm mẹ đi, đừng dạy tôi phải sống thế nào.
Em không biết được đâu, kệ tôi đi.
Hôm đó, tôi buồn thật chứ. Người ta đã công nhận hôn nhân đồng giới rồi kìa. À mà em chắc chẳng quan tâm nữa đâu, em sắp lấy vợ rồi mà.
Thôi kệ em.
VietBF©sưu tập
|