Một anh bộ đội đóng quân ở làng quê và phải ḷng yêu một cô gái người làng bên. Vốn là lính - là người đàng hoàng, đứng đắn nên anh đến nhà người yêu bao giờ cũng chào hỏi gia đ́nh, nếu có muốn đi chơi bao giờ cũng xin phép. Khổ một nỗi, ông già của người yêu rất khó tính, dẫu biết anh là người tốt nhưng ông vẫn xét nét, ngăn chặn.
Một bận, anh tới chơi, cô gái ở trong bếp, c̣n ông bố th́ đang bực tức việc ǵ. Anh chào, ông già đáp "vâng". Anh ta lân la cưa cẩm:
- Dạ thưa bác, hôm nay bác có khoẻ không ạ?
- Cảm ơn! Sức khoẻ của tôi đang ở trong bếp kia ḱa, anh vào đó mà hỏi.
Tưởng ông già đùa, anh lại nói tiếp:
- Dạ, thưa bác... cháu xin phép bác cho cháu đưa em sang đơn vị để xem văn nghệ có được không ạ?
- Không văn nghệ, văn gừng ǵ hết. Tôi c̣n lạ ǵ cái vở của các anh, lấy lư do này lư do kia. Ai biết anh đưa nó đi xem hay là anh đưa ra bụi ra bờ nào đó để nhỡ nó ễnh cái bụng lên th́ chết tôi à...
Anh bộ đội nghe vậy thanh minh:
- Dạ, sao lại dám vậy ạ! Thưa bác, chúng cháu phải giữ cho nhau, v́ cháu yêu một t́nh yêu chân chính chứ ạ.
Ông già cười và mỉa mai:
- Tôi biết anh là chân chính rồi, mà tôi có sợ cái chân chính của anh đâu. Tôi chỉ sợ cái chân giả... của anh thôi. Cái chân chính th́ anh giữ được, c̣n chân giả... anh làm sao giữ nổi?
VietBF@sưu tập
|