Du học sinh VN bên trời Tây: Những câu chuyện đắng ḷng - VietBF
 
 
 

HOME

NEWS 24h

ZONE 1

ZONE 2

Phim Bộ

Phim Lẻ

Ca Nhạc

Breaking
News Library Technology Giải Trí Portals Tin Sốt Home

Go Back   VietBF > World Box| Thế Giới > Viet Oversea|Tin Hải Ngoại


Reply
 
Thread Tools
  #1  
Old  Default Du học sinh VN bên trời Tây: Những câu chuyện đắng ḷng
Có thể nói như thế này: Máu và nước mắt của người Việt trẻ ở trời Tây. Theo một du học sinh kể làm thêm kiếm tiền chưa bao giờ là con đường dễ dàng. Du học sinh đi làm chui nhưng chỉ lo chủ đuổi tại Pháp.

Quận 13 “cực nhọc” của riêng tôi



Một người bạn giới thiệu tôi vào làm phụ bếp cho một nhà hàng Việt.

Ở đây, phụ bếp có nghĩa là làm tất cả. Là đến sớm đi chợ, c̣ng lưng đẩy một xe hàng to. Là dọn dẹp lau chùi, là thái thịt rửa rau, là lau nhà cọ bếp, là quay cuồng giữa một đống bếp ga bốc lửa hừng hực, xào nấu những món đơn giản, trong khi mắt c̣n trông chừng nước sôi, chảo nem quá lửa và nhất là rửa bát, chao ôi là rửa bát.

Không phải v́ tôi là gă công tử chưa biết mùi lao động hay không quen rửa bát. Tôi từng là kẻ quậy phá trong suốt một thời gian dài. Nhưng trong chính thời gian đó hay bất kỳ lúc nào khác, khi ở nhà, tôi là một “thiên thần” theo cách gọi “mỉa mai” của mấy cậu bạn tôi. Dù là con trai nhưng ở nhà tôi tự giác nấu cơm rửa bát, dọn dẹp nhà cửa không cần ai thúc giục. Bởi từ bé mẹ tôi đă bảo “con trai con gái đều phải ăn th́ đều phải làm như nhau, công việc chia đều, cái ǵ cũng phải biết”.

Bởi chị tôi th́ bận học, rồi đi dạy thêm kiếm tiền phụ giúp gia đ́nh, ba mẹ đi làm về cũng đi làm thêm, tôi bỗng dưng thành người nấu cơm rửa bát thường xuyên trong nhà. Có thời gian nhà tôi ở tầng cao không có nước, ngày nào tôi cũng gánh cả chục gánh nước cho cả nhà sinh hoạt nên tôi quen với những việc này lắm, kể cả những việc nặng nhọc. Và tôi là người có sức khỏe, chơi thể thao thường xuyên ở mức độ gần như chuyên nghiệp.



Quận 13, Paris.

Ấy thế mà làm việc ở nhà hàng ấy chỉ một thời gian ngắn tôi đă thấy ḿnh kiệt sức. Một ngày lao động 14 tiếng gần như không nghỉ. Thật ra trên hợp đồng thỏa thuận bằng miệng th́ có hai tiếng nghỉ trưa. Nhưng không có trưa nào mà bà chủ không nghĩ ra việc cho tôi làm. Có hôm th́ mang cả đống nồi ra đánh cho trắng bóng lên, có hôm th́ bắc ghế lau trần nhà. Những việc ấy sau này tôi mới biết là cả chục năm rồi không có phụ bếp nào chịu làm, chỉ có tôi là bị bắt phải làm.

Bởi v́ tôi đi làm theo kiểu làm chui, không có giấy tờ (ở Pháp, sinh viên nước ngoài được quyền đi làm, nhưng không quá 20 tiếng một tuần. Nếu muốn làm hơn th́ chỉ có cách làm chui, không có hợp đồng ǵ cả, và nếu bị bắt th́ rất phiền hà, có thể năm sau đó không được ở lại Pháp nữa) và v́ tôi cần tiền quá, làm việc hết ḿnh mà chỉ lo nhất bị chủ đuổi, nên bà bắt làm ǵ tôi cũng lao vào làm như thiêu thân.

Trong cái bếp bé chừng bảy mét vuông ấy, mùa đông cũng như mùa hè, lúc nào cũng nóng đến 40 độ, v́ pḥng bé, trần thấp, hai bếp chính, một bếp phụ và sáu cái bếp ga thi nhau tỏa nhiệt. Có một cái cửa sổ nhưng không dám mở v́ sợ khói bay sang nhà hàng xóm. Nóng đến nỗi, cứ 15 phút tôi lại phải nhúng cả nửa người vào ṿi nước, thế mà 15 phút sau người đă khô cong, quần áo khô đến mức cứng lại như giấy.

Cả buổi tối phục vụ xào nấu, bát đĩa khách ăn cho vào các thùng nhựa lớn. Thỉnh thoảng tôi mới có thời gian rửa một thùng để lấy bát đĩa quay ṿng. Cuối buổi là cả chồng thùng chất cao, rồi nồi niêu xoong chảo. Kết thúc giờ làm vào 11, 12 giờ đêm, cũng là khi sức cùng lực kiệt, giới hạn chịu đựng của con người đă ngấp nghé (hoặc có thể đă bị vượt qua từ rất lâu). Mà c̣n phải làm nhanh, làm sạch và không quá ồn ào v́ hàng xóm sẽ kiện nếu anh gây ra tiếng ồn ban đêm.

Mỗi thùng bát nặng chừng 30kg nhấc lên chậu rửa, ban đầu veo một cái là lên, càng về cuối càng không nhấc nổi. Có khi tôi phải khom người xuống, nhấc thùng bát đặt lên đùi để thở, để lấy sức, rồi ép vào tủ bếp, kéo dần lên đến ngang thành chậu, rồi mới dồn sức nhấc hẳn lên mặt bồn rửa. Rất nhiều khi tôi nghĩ ḿnh đang rửa bát bằng ư chí, c̣n thân xác tôi đă kiệt sức từ lâu lắm rồi.

Có hôm tôi đang nâng thùng bát lên th́ anh đầu bếp chạy qua vứt thêm vào một cái th́a, thế mà tôi buông rơi thùng bát cái rầm. V́ lúc ấy sức đă kiệt, trong đầu chỉ chuẩn bị cho ngần ấy thôi, thêm vào một cái th́a mà tinh thần không có sự chuẩn bị th́ cũng không chịu nổi.

Có một lần sáng tôi đến sớm, trong bếp chưa có ai. Nh́n thấy một đống tấm lọc của hệ thống hút khói ngâm trong bồn rửa, tôi không hỏi han ǵ ai, xắn tay lên, xông vào rửa. Ban đầu cảm thấy đau nhức ở tay, tôi chỉ nghĩ là ḿnh bị nẻ (hồi ấy mùa đông, khí hậu rất khô, một ngày ngâm nước ngâm xà pḥng nhiều giờ nên tay tôi nứt nẻ ra, mà không dám dùng găng v́ không quen nên làm rất chậm).

Mười phút sau anh đầu bếp mới đến. Anh hét lên, chạy vào giật tay tôi ra: cả hai bàn tay và cánh tay tôi đă đỏ lừ, da gần như bị lột ra. Hóa ra đêm hôm trước anh ngâm đống tấm lọc khói ấy bằng axit loại mạnh để tẩy hết dầu mỡ. May mà có cho thêm nước và sau một đêm axit đă hả đi phần nhiều, nếu không chắc lúc rút ra tay tôi chỉ c̣n xương.

Thế mà hôm ấy, bà chủ chỉ bôi cho tôi chút mỡ trăn rồi lại bắt tôi đeo găng vào rửa bát tiếp như b́nh thường, c̣n quát tháo tôi rửa chậm không kịp tiến độ, rồi dọa đuổi việc, trừ lương. Cả đêm hôm ấy tôi nhức tay không ngủ được, ít ngày sau da bị bóc ra hết, da mới c̣n chưa kịp lên, đỏ lừ mà tôi vẫn rửa bát, đêm nào về cũng ngồi nh́n hai cánh tay sưng rộp lên, không ngủ được mà cũng không khóc được. Sau này tôi mới biết b́nh thường nếu xảy ra chuyện đó tôi phải được nghỉ nhiều ngày đến khi tay lành hẳn mà vẫn được hưởng lương, bà chủ c̣n phải bồi thường cho tôi và chịu mọi chi phí điều trị.

Nhưng khi ấy tôi chưa biết, tôi chỉ không hiểu tại sao cũng là con người, lại cùng là người Việt xa quê mà người ta có thể đối với nhau như thế. Không chút yêu thương đă đành mà dường như c̣n đầy thù hận.

Dần dần sau này, tôi mới hiểu. Tôi không viết rơ ra đây, chỉ biết rằng, trước, trong và sau cuộc “di cư”, hầu hết trong số họ đă có nhiều mất mát, đau đớn, ám ảnh về cả vật chất lẫn tinh thần. Và khi con người mất đi những ǵ quan trọng nhất, lại mất cả niềm tin th́ t́nh người không phải là thứ dễ dàng ban phát. Tôi nhận ra rằng so với nỗi đau mà họ mang, những ǵ tôi đang phải chịu đựng không có ǵ ghê gớm, rằng cách họ đối xử với tôi vẫn c̣n “tử tế”.

Và tôi chấp nhận được hết bởi có một điều tôi khác họ: trong ḷng tôi có một niềm tin, một quyết tâm mạnh hơn nhiều sức mạnh của chính tôi: tôi biết rằng một ngày những chuyện ấy sẽ kết thúc, tôi sẽ tốt nghiệp, sẽ đi làm, sẽ sống đàng hoàng như ba mẹ tôi mong ước và như tôi tự hứa với chính ḿnh.

Tôi đă khóc, chỉ một lần duy nhất…

Khi ấy, tôi đă chuyển sang một nhà hàng khác, lương được cao hơn và chỉ làm 10 tiếng một ngày nhưng cường độ thậm chí c̣n kinh khủng gấp mấy lần chỗ cũ. Nhà hàng tôi làm là một chuỗi sáu nhà hàng nhưng chỉ có một cái bếp cung cấp đồ cho cả hệ thống với hai bếp chính, một bếp phụ là tôi và một cậu da đen rửa bát (Lạy trời, ít ra tôi cũng thoát được chức “rửa bát”).

Tôi làm việc đúng kiểu “công nghiệp hóa và chuyên môn hóa” cao. Cái ǵ cũng được lập tŕnh sẵn, có hẹn giờ, làm như một cái máy. Một ngày làm việc của tôi được xác định bởi những khối lượng: thái 25kg hành Tây (vừa thái vừa “khóc” như mưa v́ cay mắt không chịu nổi), thái 40kg thịt gà và 20kg thịt ḅ đông lạnh (tay tôi cóng đến mức nhiều khi cắt vào tay mà không biết), rán khoảng hai ngh́n cái nem, nấu khoảng 40kg gạo, hấp hàng ngh́n cái há cảo, chuẩn bị hàng chục khay mỳ, khay cơm trộn. Rồi bóc vỏ vài chục thùng tôm (cũng đông lạnh), mổ và nhổ xương (bên này họ không chịu nhằn xương đâu nhé) vài chục cân cá (cũng đông lạnh) rồi khuân bát sạch lên gác (bếp ở dưới tầng hầm) rồi khuân bát bẩn xuống cho cậu da đen rửa, rồi… rồi…

Xung quanh tôi luôn có năm, sáu cái timer (đồng hồ báo thức chuyên dụng) đặt sẵn, cái th́ nhắc đảo nem, cái th́ nhắc đổi vỉ há cảo, cái th́ canh nồi cơm, cái th́ canh nồi tôm luộc… Nhiều khi chúng thi nhau kêu toáng lên, không biết đằng nào mà làm cho kịp.

Sức ép công việc là thế, sức ép tinh thần c̣n nặng nề hơn, camera gắn ở khắp nơi, trong cái bếp nhỏ cũng có đến ba, bốn cái. Làm việc mà có cảm giác như xem phim “Thời đại công nghiệp” của Chaplin, tôi vẫn đang làm việc, chỉ vừa ngẩng lên cười đùa chút xíu với anh đầu bếp, đă có loa gọi nhắc nhở. Lăo chủ người Hoa, nhưng biết nói tiếng Việt, đúng hơn là biết chửi bằng tiếng Việt, mở mồm ra là “Đ… má mày”. Hồi đầu mới nghe lăo chửi thề liên tục, tôi uất ức lắm, cảnh báo lăo “Ông nói với tôi mà đ… thêm một lần nữa là tôi đập ông đấy nha. Muốn mắng ǵ th́ mắng, đừng có đụng tới má tôi”. Lăo trợn mắt lên “A, ở đây chưa có thằng nào dám dọa tao mà mày dám? Đ… má mày”.

Vậy là tôi lao tới liền, nh́n mặt tôi lăo biết tôi không chỉ dọa, lăo liền co gị chạy, tôi đuổi theo túm cổ, may mà có mấy anh khác nhảy vào lôi ra, không th́ hôm đó chắc tôi cho lăo méo mồm luôn. Các anh ấy bảo “Tao làm việc ở đây hơn hai chục năm, lăo chủ khiếp lắm, thằng nào cũng sợ như cọp. Căi lại c̣n chưa dám, đừng nói dọa chủ, túm chủ đ̣i đánh như mày. Chắc nó cho mày nghỉ luôn”.



Nhưng không, lăo không đuổi tôi, lăo cần tôi quá. Sau này tôi mới biết một ḿnh tôi làm khối lượng công việc của hai người trước đây. Sau hôm ấy mỗi lần nh́n thấy tôi, lăo cũng cố nói năng đàng hoàng hơn. Tôi cũng biết rằng lăo nói như vậy v́ nghe người ta nói nhiều thành quen, chứ bản thân lăo chưa từng ư thức được câu ấy ư ǵ, c̣n tôi cũng cần lăo, nói đúng hơn là cần tiền của lăo, bởi vậy tôi vẫn tiếp tục “cày” mỗi ngày.
Một ngày, trong đầu tôi đang nghĩ đến việc đến giờ nghỉ trưa, tôi sẽ chạy ra bốt điện thoại gọi điện về chúc mừng sinh nhật cậu bạn thân, chắc sẽ được nói chuyện với cả lũ bạn lần đầu tiên từ ngày rời Việt Nam.

Lúc ấy tôi đang cắt dăm bông bằng một cái máy cắt công nghiệp lớp với lưỡi cắt quay tốc độ cao. Chỉ một chút thoáng mệt, một giây mất tập trung, một động tác nhỏ sai quy tŕnh, tôi đưa ngón tay vào lưỡi cắt. Nghe thấy tiếng động lạ, lưỡi cắt rít lên, hai đầu bếp bên cạnh nh́n sang hét lớn. Tôi không kịp cảm thấy đau, chỉ thấy cái ǵ ướt hết mặt. Đưa tay lên vuốt đều là máu của ḿnh, máu theo lưỡi cắt văng lên ướt mặt tôi, ướt hết cả áo. Tôi mới nh́n đến ngón tay ḿnh: nó như bị chẻ làm đôi, vết cắt chạm vào đến xương. Anh đầu bếp lao đến, cầm cả một đống khăn giấy bịt đầu ngón tay tôi.

Để cầm máu và để tôi khỏi nh́n thấy. Có nhiều người khi nh́n thấy vết thương của ḿnh th́ sợ quá, bất tỉnh. Tôi th́ không sợ. Tôi chưa bao giờ biết sợ trong những lúc nguy hiểm. Nhưng vết thương ra nhiều máu quá, không khăn nào cầm được. Anh kéo tôi vào hàng thuốc bên cạnh, người ta tiêm trực tiếp thuốc cầm máu vào đầu ngón tay tôi mà máu không cầm được. Anh lại lôi tôi ra vẫy taxi vào viện. Nhưng gă taxi nào ngay từ xa nh́n thấy máu tuôn xối xả từ tay tôi cũng đều ṿng xe bỏ chạy. Đến khi mắt tôi hoa đi v́ mất máu th́ một chú đưa hàng của quán đánh xe về, thế là có xe đến viện.

Khâu mười mấy mũi xong, tôi trở về quán, mặt tái nhợt v́ mất máu. Lăo chủ xông vào mắng chửi rồi bảo tôi làm ăn cẩu thả nên bị tai nạn, làm náo loạn cả quán, nhiều khách nh́n thấy sợ gần ngất, rồi lăo bảo tôi đeo găng vào mà làm tiếp. Vẫn thế (làm như cái găng tay ở Pháp là một phép màu nhiệm, chữa lành mọi vết thương).

Khi ấy tôi vẫn chưa biết thế nào là “chế độ” khi bị tai nạn lao động ở Pháp, chỉ biết rằng nếu không làm sẽ bị đuổi việc. Lăo chủ thậm chí c̣n trừ thời gian đi bệnh viện vào thời gian nghỉ trưa của tôi. Tôi vẫn chưa quên sinh nhật bạn, tôi xin 15 phút để ra cabin giữa phố gọi điện, đồng nghĩa với việc khỏi ăn trưa, nhưng ít ra cũng được chuyện tṛ với các bạn tôi.

Điện thoại thông với đầu bên kia, tiếng cười đùa, hát ḥ, chúc tụng ầm ĩ, tôi chỉ kịp nói lời chúc sinh nhật và hỏi thăm anh em rồi nói rằng “Tao ổn lắm, khỏe lắm, học tốt lắm”, vậy là tất cả ùa vào, nói “mày sướng nhé, ai cũng mừng cho mày, ai cũng mong được như mày, bao nhiêu người ghen tị, sướng như thế th́ phải chia cho anh em một chút, đừng có hưởng cả nhé…” Không biết v́ mệt, v́ thiếu máu hay v́ bao nhiêu cảm xúc lẫn lộn mà tai tôi ù đi. Tôi không cúp máy mà ôm chiếc điện thoại vào ḷng. Từ từ ngồi xuống cabin.

Đó là lần đầu tiên và cũng là lần duy nhất trong suốt những năm ở Pháp tôi khóc. Mà không phải, tôi không khóc, không có bất kỳ âm thanh nào thoát ra khỏi cổ, chỉ nước mắt tự chảy ra, lăn dài trên má, tràn xuống ướt đẫm cả ngực chiếc áo mới thay vẫn c̣n dính loang vệt máu. Tất cả những mệt nhọc hờn tủi, những thèm khát t́nh cảm không được chia sẻ, những áp lực, những nỗi lo lắng bộn bề, những nỗi đau thể xác và tâm hồn ùa về, ngập đầy trong lồng ngực rồi theo hai khóe mắt mà tràn ra. Xung quanh người xe tấp nập.

VietBF@ sưu tầm.
VIETBF Diễn Đàn Hay Nhất Của Người Việt Nam

HOT NEWS 24h

HOT 3 Days

NEWS 3 Days

HOT 7 Days

NEWS 7 Days

HOME

Breaking News

VietOversea

World News

Business News

Car News

Computer News

Game News

USA News

Mobile News

Music News

Movies News

History

Thơ Ca

Sport News

Stranger Stories

Comedy Stories

Cooking Chat

Nice Pictures

Fashion

School

Travelling

Funny Videos

Canada Tin Hay

USA Tin Hay

pizza
R10 Vô Địch Thiên Hạ
Release: 10-28-2019
Reputation: 236537


Profile:
Join Date: Sep 2014
Posts: 94,967
Last Update: None Rating: None
Attached Thumbnails
Click image for larger version

Name:	31.jpg
Views:	0
Size:	46.1 KB
ID:	1475502 Click image for larger version

Name:	32.jpg
Views:	0
Size:	115.7 KB
ID:	1475503 Click image for larger version

Name:	33.png
Views:	0
Size:	561.8 KB
ID:	1475504
pizza_is_offline
Thanks: 7
Thanked 7,807 Times in 6,937 Posts
Mentioned: 6 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 32 Post(s)
Rep Power: 116 pizza Reputation Uy Tín Level 10pizza Reputation Uy Tín Level 10pizza Reputation Uy Tín Level 10pizza Reputation Uy Tín Level 10pizza Reputation Uy Tín Level 10pizza Reputation Uy Tín Level 10pizza Reputation Uy Tín Level 10
pizza Reputation Uy Tín Level 10pizza Reputation Uy Tín Level 10pizza Reputation Uy Tín Level 10pizza Reputation Uy Tín Level 10pizza Reputation Uy Tín Level 10pizza Reputation Uy Tín Level 10pizza Reputation Uy Tín Level 10pizza Reputation Uy Tín Level 10pizza Reputation Uy Tín Level 10pizza Reputation Uy Tín Level 10pizza Reputation Uy Tín Level 10pizza Reputation Uy Tín Level 10pizza Reputation Uy Tín Level 10pizza Reputation Uy Tín Level 10pizza Reputation Uy Tín Level 10pizza Reputation Uy Tín Level 10pizza Reputation Uy Tín Level 10pizza Reputation Uy Tín Level 10pizza Reputation Uy Tín Level 10pizza Reputation Uy Tín Level 10pizza Reputation Uy Tín Level 10
Reply

User Tag List


Những Video hay hiện nay N1
Best Videos around the world today
Youtube Videos

 
iPad Tablet Menu

HOME

Breaking News

Society News

VietOversea

World News

Business News

Other News

History

Car News

Computer News

Game News

USA News

Mobile News

Music News

Movies News

Sport News

ZONE 1

ZONE 2

Phim Bộ

Phim Lẻ

Ca Nhạc

Thơ Ca

Help Me

Sport Live

Stranger Stories

Comedy Stories

Cooking Chat

Nice Pictures

Fashion

School

Travelling

Funny Videos

NEWS 24h

HOT 3 Days

NEWS 3 Days

HOT 7 Days

NEWS 7 Days

HOT 30 Days

NEWS 30 Days

Member News

Tin Sôi Nổi Nhất 24h Qua

Tin Sôi Nổi Nhất 3 Ngày Qua

Tin Sôi Nổi Nhất 7 Ngày Qua

Tin Sôi Nổi Nhất 14 Ngày Qua

Tin Sôi Nổi Nhất 30 Ngày Qua
Diễn Đàn Người Việt Hải Ngoại. Tự do ngôn luận, an toàn và uy tín. V́ một tương lai tươi đẹp cho các thế hệ Việt Nam hăy ghé thăm chúng tôi, hăy tâm sự với chúng tôi mỗi ngày, mỗi giờ và mỗi giây phút có thể. VietBF.Com Xin cám ơn các bạn, chúc tất cả các bạn vui vẻ và gặp nhiều may mắn.
Welcome to Vietnamese American Community, Vietnamese European, Canadian, Australian Forum, Vietnamese Overseas Forum. Freedom of speech, safety and prestige. For a beautiful future for Vietnamese generations, please visit us, talk to us every day, every hour and every moment possible. VietBF.Com Thank you all and good luck.


All times are GMT. The time now is 20:52.
VietBF - Vietnamese Best Forum Copyright ©2006 - 2024
User Alert System provided by Advanced User Tagging (Pro) - vBulletin Mods & Addons Copyright © 2024 DragonByte Technologies Ltd.
Log Out Unregistered

Page generated in 0.09104 seconds with 12 queries