Chị ngồi đối diện với anh, nói bằng giọng nghiêm túc:
- Anh nói đi, v́ sao anh ngoại t́nh, rồi có con với người ta?
- V́ cô ấy hợp với anh.
- Hợp như thế nào?
- Ở bên cạnh cô ấy, anh mới đúng nghĩa là đàn ông.
- Thế anh ở với em, anh không phải đàn ông à?
- Em quá giỏi, quá đẹp, quá quư phái. Anh ở với em, anh chỉ là cái bóng thôi.
- Anh hồ đồ rồi. Sao anh không cố gắng lên, cho bằng em. Em có coi thường anh bao giờ không. Em để cho anh sống theo cách anh muốn, anh c̣n đ̣i ǵ nữa.
- Cách sống của anh khác em. Anh thiên về t́nh cảm, c̣n em th́ lư trí quá, thành ra chúng ḿnh không có tiếng nói chung.
- Bây giờ anh t́m lư do để lên án em cơ đấy. Ờ th́ em sống lư trí, nhưng nhờ thế em mới có sự nghiệp, mới có tiền thuê giúp việc, mới có tiền đưa cả nhà đi du lịch. Em cũng là người, chứ đâu phải thánh.
- Anh biết thế. Có điều, anh luôn tự ti, không thoải mái khi sống bên cạnh em.
- Em luôn v́ gia đ́nh, anh không chịu th́ đành vậy. Thế cô ấy có thai bao lâu rồi?
- Bốn tháng rồi em ạ.
- Bây giờ anh tính sao?
- Anh chưa biết.
- Anh bảo anh sống t́nh cảm, vậy mà cô ấy có thai bốn tháng anh vẫn thờ ơ thế được sao? Chúng ta ly hôn đi.
- Ơ ḱa em...
- Chắc cô ấy hiền lành, nhu mỳ lắm, nên mới yêu anh.
- Đúng vậy em ạ. Cô ấy mảnh mai, hiền hậu lắm.
- Ngay bây giờ em sẽ viết đơn ly hôn, rồi nộp cho ṭa án. Ly hôn xong, anh nên cho mẹ con cô ấy danh phận, như vậy cô ấy mới an tâm, mới tốt cho bào thai.
- Thật t́nh th́... anh vẫn không muốn ly hôn với em đâu.
- Anh tiếc à, muốn thêm chứ không muốn bớt à? Em không đồng ư ai làm chồng em mà lại có con riêng với người khác đâu. Em quyết rồi, anh mà không cuới cô ấy, em sẽ khiến cho anh thân bại danh liệt đấy.
- Thôi thôi được rồi, anh sẽ theo ư em. Em thật đáng sợ.
- Em đáng sợ ư? Em khác anh, dám làm dám chịu.
- Em rơ thật là...
VietBF@sưu tập