Cái rét ở vùng biên thật khủng khiếp, nó thâu tóm cả bầu trời, phủ giá lạnh nhuộm tím cả một vùng rừng núi mênh mông.
Trong gió rét, nhịp thở của cuộc sống vẫn trỗi dậy, phiên chợ vùng cao đỏ rực sắc màu, tiếng người ồn ã vang vọng khắp các nẻo đường.
Hai ông cháu lão ăn mày, lê bước giữa nhịp thở của cuộc sống. Tròng mắt trũng sâu của ông già hướng tới khoảng trống đen ngòm trước mặt. Đôi tay ông run run cảm nhận bàn tay bé nhỏ của đứa cháu đang lạnh dần theo băng giá. Trái tim tàn úa của ông tê tái.
Ông lão thì thào vào tai thằng bé
_ con dẫn ông đến khu bán quần áo
Thằng bé còm nhom, tả tơi trong đụn rẻ
_ đến khu bán quần áo làm gì hả ông ?
****
Lão ăn mày dỏng đôi tai nghe ngóng, xong lão vơ vội chiếc áo rét trên sạp hàng rồi giục đứa cháu đi nhanh
( ăn cắp...ăn căp..người bán hàng gào lên..)
Muôn vàn quả đấm, cái đá trút lên bộ xương xiêu vẹo của lão ăn mày.
Người ta không cần biết trái tim thằng bé đang rỉ máu, nó lấy cái thân hình mỏng dính che cho ông nó
_ xin đừng đánh ông... Hãy đánh cháu...cháu mới là ăn cắp.
Chẳng cần để tâm, bão tố lại trút xuống, người ta đấm đá để thỏa vọng cái tôi của mình, cái uy quyền của những người nắm giữ lẽ phải.
Ông lão cảm nhận cái hơi ấm nhạt nhòa của đứa cháu trên lưng, trái tim ông quặn đau ( phải lấy bằng được chiếc áo cho cháu )
Ông cắn lưỡi, phun máu phì phì lên chiếc áo.
_ ôi trời ! Lão già bị ho lao
_ máu.....ôi kinh quá
_ dính đầy chiếc áo rồi, ai mà dám mặc.
Nhìn thấy máu, cùng tiếng ho sắc sụa, đám người bỏ dần đi.
Hai ông cháu đứng dậy, lại lê bước tiếp trên cuộc đời mình. Con tim ông lão ăn mày đập rộn, ôi hạnh phúc quá. Ông khoác chiếc áo lên cái thân hình còm nhom của đứa cháu.
Máu trong miệng ông vẫn chảy, dỏ từng giọt trên đường. Chiếc áo được đổi bằng máu, nước mắt cùng sự tủi nhục khổ đau
VietBF@sưu tập