Chân trời phía tây đỏ rực như quả cam Tàu, khác chỗ là cam Tàu để cả tháng vẫn đỏ, c̣n phương tây th́ chỉ lát nữa thôi sẽ tối sầm, nhường chỗ lại cho màn đêm u tịch. Trên cái nền trời đỏ rực ấy cắt h́nh rơ rệt những chiếc cột điện lêu nghêu, khẳng khiu như những cây thánh giá. Liên quan quá: nhắc đến thánh giá, người ta sẽ nhớ đến Chúa, sẽ gọi tên Chúa; c̣n nhắc đến cột điện, người ta sẽ nhớ tới thông báo tiền điện tháng vừa rồi, và người ta cũng há mồm, trợn mắt mà kêu: “Ôi Chúa ơi!”.
Sẽ là một chiều êm ả như ru với văng vẳng tiếng ếch nhái kêu ran ngoài đồng và tiếng muỗi vo ve bay lượn bên tai nếu như không có tiếng nhạc ồn ào, dập dờn từ phía nhà văn hóa theo gió xuôi về khiến cái chợ huyện trở nên lao xao, huyên náo.
Liên vừa đếm đếm, kiểm kê lại hàng, vừa hỏi An: “Cán bộ Tuyền lại về làng thăm bà con à?”. An lắc đầu: “Không! Từ khi cán bộ Khá bị bắt th́ cán bộ Tuyền cũng ít xuống với bà con hơn”. Liên đang định hỏi “Vậy nhà văn hóa đang có cái sự kiện quái ǵ?” th́ đă nghe tiếng An reo to: “Tàu ḱa chị ơi! Hôm nay tàu qua sớm quá!”.
Liên nh́n ra. Quả thật, đằng xa, có lấp loá những ánh đèn đang tiến về phía hai chị em mỗi lúc một gần hơn. An đă thủ sẵn trên tay mấy ḥn đá, ḥn nào ḥn nấy to như quả trứng gà, chờ tàu chạy đến là An ném…
“Ơ!!! Không phải tàu! – An thốt lên chưng hửng – Là một chiếc ô tô”. Phải! Một chiếc xe ô tô rất sang trọng, và thật lạ: phía sau xe có đám người la hét chạy theo rầm rập. “Xe điên à?” – An kêu lên rồi vơ thêm mấy cục đá rồi cùng ḥa vào đám đông hối hả đuổi theo. Chiếc xe lao rất nhanh, tới gần nhà văn hóa, nó chậm dần, chậm dần, rồi dừng lại trước cổng – nơi có đám đông khác đang ḥ reo hút hét inh ỏi, có những phóng viên tay lăm le máy ảnh, và có những poster, băng rôn, khẩu hiệu chào mừng bay phấp phới…
Cửa xe mở, một nữ minh tinh bước ra. Đèn flash nháy loang loáng. Đám đông phấn khích, điên cuồng ùa tới nhưng lập tức bị nhóm vệ sĩ của minh tinh ngăn lại. Trước giờ, An tưởng các fan của Sơn Tùng là số một về độ cuồng nhiệt, nhưng hôm nay, khi chứng kiến cảnh này, An hiểu rằng: các “sky” hóa ra chỉ xếp thứ hai…
“Cảm xúc của chị thế nào khi trở về cố hương sau hơn 2 năm đi tù?” – phóng viên của báo Dantrithap.com cố chen được vào và đặt câu hỏi. “Tôi rất vui và tự hào! – nữ minh tinh giọng nghẹn ngào – Hai năm đi tù vừa rồi là một bước đệm tuyệt vời cho sự nghiệp của tôi. Ngày mai, tôi sẽ có buổi giao lưu với các bạn trẻ để chia sẻ về kinh nghiệm đi tù cũng như bí quyết để thành công sau khi ra tù. Buổi giao lưu sẽ được livestream trực tiếp trên kênh Youtube của tôi, các bạn nhớ like và subscribe kênh nhé!”. “Chị có thể cho biết lư do v́ sao đang là ban đêm và trời th́ rất nóng mà chị lại đeo kính “dâm” to như cái xu chiêng ốp lên mặt và quàng cái áo lông như cái chăn bông thế này không?” – tới lượt phóng viên báo Nguoiduatinvit.net nhoi được lên và đặt câu hỏi. “À, đây là phục trang của bộ phim “Con điên” mà tôi chuẩn bị tham gia vai nữ chính”…
Buổi phỏng vấn kết thúc chóng vánh bởi đám đông cuồng nhiệt chen lấn ùa vào chụp h́nh, xin chữ kư. Minh tinh th́ được bảo vệ như trứng c̣n fan hâm mộ lại đông như tinh trùng, nên chỉ một vài người may mắn có được chữ kư của thần tượng. Và An là một trong vài người may mắn ấy…
Bởi vậy mà trên đường về, An vui như trúng Vietlott, líu lo như chim hót, rồi quay sang hỏi Liên: “Mai chị lên huyện lấy hàng à? Cho em đi cùng với”. “Sắp thi rồi, ở nhà lo học đi”. “Học làm ǵ chị? Lớn lên em sang Mă-lai làm pḥ, rồi dính líu vào vào vụ án nào đó để được đi tù, xong ra tù là thành minh tinh, lập kênh Youtube làm người nổi tiếng. Mà mai chị lấy hàng, nhớ đừng lấy sách vở, bút mực nữa nhé, có ai mua đâu! Chúng nó giờ vào cửa hàng ḿnh toàn hỏi dao, côn, tuưp sắt với bao cao su, thuốc tránh thai thôi. Giờ là thời đại cướp giết, pḥ phạch lên ngôi rồi!”.
Bóng hai chị em Liên ch́m dần vào đêm tối… X́nh xịch… X́nh xịch… Đoàn tàu giờ mới tới. Nó rú vào hư không một hồi c̣i dài báo động…
VietBF sưu tầm