Một cô bé sinh năm 1995 nhưng đã sớm mang khuôn mặt của một người tuổi 60. Kể cả người tinh đến mấy cũng không nhìn thấy nét trẻ trung của cô gái này. Đi bên cạnh các bạn của mình ai cũng nghĩ cô là mẹ của họ. Điều đó làm cô hết sức đau khổ.
“Ai có cách gì làm em trẻ lại một chút được không. Em thật sự mệt mỏi khi mới 21 tuổi mà ai cũng gọi bằng bà, bằng bác. Em muốn làm con gái một lần…”,...
Mới đây, hình ảnh mộtcô gái còn rất trẻ nhưng lại mang thân xác của người đã bước qua bên kia sườn dốccuộc đời sau khi được đăng tải khiến dân mạng một phen dậy sóng. Nhiều ngườibàng hoàng khi nghe hoàn cảnh bất hạnh của cô gái, nhưng số khác lại tỏ ra hoàinghi sự chân thực của câu chuyện được kể. Sợ mọi người không tin mình, cô gáibuộc lòng mang cả chứng minh thư cá nhân trưng ra để làm bằng chứng. Bên cạnh tấmảnh 3x4 có khuôn mặt già nua, chủ nhân câu chuyện dần lộ diện. Đó là cô gái mang tên Nguyễn Thị Như (21 tuổi, ngụ Phú Yên).

Gương mặt và năm sinh hoàn toàn trái ngược nhau của Nguyễn Thị Như.
Bất hạnh từ thuở nhỏ
Khi nhận được tin nhắncủa tôi, Nguyễn Thị Như vỡ oà: "Bạn cứ hỏiđi. Dù bạn là ai, mình vẫn sẽ trả lời hết…". Có lẽ chưa khi nào, Như cần mộtsự cứu cánh như lúc này.
Như nói, cô hiện làsinh viên năm cuối ngành Công nghệ kỹ thuật của trường đại học Phú Yên. Dù nhàchỉ cách trường trên dưới 30km, cô gái vẫn chọn trọ lại một chỗ gần trường thayvì đi đi về về. Cô gái không muốn phải đối diện với cha mẹ và chị gái, nhữngngười tuy cùng chung một dòng máu nhưng khi đứng cạnh bên lại tưởng chừng cáchxa cả một thế hệ.
Sinh ra như bao đứa trẻbình thường, nhưng kể từ khi 1 tuổi, Nguyễn Thị Như lại mắc một chứng bệnh kỳ lạ.Thân hình vẫn nhỏ nhắn, nước da vẫn trẻ con, nhưng khuôn mặt cô thì tự dưng chảyxệ, nhăn nheo như người lớn tuổi. Đi chữa nhiều nơi, nhưng đến đâu, bác sĩ cũnglắc đầu bất lực.
Vì gương mặt khắc khổ,nhăn nhúm quá sớm nên càng lớn, cô gái lại có cảm giác mình như trẻ lên mộtchút. Thế nhưng mỗi khi đi cạnh người thân, ai cũng không nhận ra cô là con gái cưng trong nhà. "Có lần bước ra đường,người ta thấy mình, liền bảo với chị gái, ôi sao mẹ con trẻ thế. Lúc mình điliên hoan với bạn bè, bà chủ quán chạy đến liền hỏi mọi người dẫn phụ huynhtheo à".
Mãi đến năm 8 tuổi, khithấy con gái ngày một yếu ớt, gia đình mới dẫn Nguyễn Thị Như đi giám định ykhoa. Kết quả giám định cho thấy cô gái bị hội chứng lão hoá trước tuổi cùng chứngviêm phế quản mãn tính, suy giảm sức lao động đến 61%.
Vì sức khoẻ giảm sút, đauốm liên miên, việc học của Như gặp rất nhiều khó khăn. Nhưng ngoài chuyện phảiđối mặt với áp lực bài vở khi thường xuyên nghỉ học, cô gái cũng phải đối mặt vớiánh mắt dè bỉu của bạn bè. Biết bao câu chuyện tủi hờn theo chân cô suốt quãngđời thơ ấu. Câu nói mà Như hay nghe nhất là "bà già lựu đạn", một tiếng cũng bàgià, hai tiếng cũng bà lão.

Kể từ ngày "lão hoá", cô gái trẻ chịu rất nhiều bất hạnh.
"Nhớ nhất là năm lớp 4, có một đứa học lớp hai cứ theo sau lưng trêu chọcmình. Lúc đó mình không nhịn được, tát nó một cái thật mạnh. Nó liền gọi mẹ đếnchửi mình te tua. Mình vẫn còn nhớ như in câu nói lạnh lùng của bà ta: Sao mấyđứa khác nó không chọc mà lại chọc mày".
Kểtừ ngày đó, Nguyễn Thị Như trầm lặng hẳn. Ai nói gì, nghe gì cô cũng mặc kệ, bơđi như chưa mọi thứ chưa từng xảy ra. Có lúc tức tối quá, cô gái nghĩ thầmtrong bụng: "Ờ, kệ tao. Mai mốt mày lớnlên, rồi lấy vợ, lấy chồng sinh ra một đứa như tao cho mày chừa". Vậy là hếtbuồn, cứ vô tư đi học dù bị đem ra làm trò trêu chọc mỗi ngày.
Muốn làm con gái một lần
Cànglớn, sức khoẻ cô gái càng yếu, năm nào cũng phải nằm viện dài hạn mấy lần. Nhưcũng dần ý thức được mình còn già hơn mẹ mình, dần mất đi sự tự tin. Điều cô sợnhất trong đời là gặp một người lạ mặt, họ sẽ nhìn cô và tưởng rằng tuổi đời ngườiđối diện gấp ba, bốn lần mình.
Đếnnăm 2013, đã quá sức chịu đựng, Nguyễn Thị Như khăn gói vào Sài Gòn, tìm đến mộtbệnh viện lớn chữa trị. Một lần nữa, cô gái lại thất vọng não nề khi nghe bácsĩ nói rằng, căn bệnh của cô là do yếu tố gen, không thể nào chữa được. "Lúc ấy mình nhớ lại người anh của mình ngàyxưa cũng bị như mình, nhưng anh mất sớm.Giá như anh còn sống thì mình đã chẳng phải cô độc trong thân xác già nua này"– Như chua xót nói.
Thờigian trôi bẵng đi, cô gái đã vào đại học sau quá nhiều chông gai trắc trở. Ngàyđầu tiên đến giảng đường, trái tim Như lại bị xát muối khi thầy giáo 50 tuổi nhầmlẫn cô là giáo viên. Những giờ ra chơi, cô càng thấm thía nỗi buồn khi phải ngấunghiến giọng cười ha hả của đám con trai, đi kèm tiếng chế giễu "dáng học sinhmà mặt phụ huynh".

Ngồi cạnh các bạn đại học, Như trông như người bà, người cô.
"Nhiều lúc thấy mệt mỏi, ra đường gặp người lớntuổi như bố mẹ mà người ta cứ kêu mình là cô ơi, bà ơi, đau lắm nhưng phải rángcười. Mình cũng chẳng oán trách họ, vì người không biết không có tội. Chỉ buồnkhi tạo hoá bất công với mình quá".
Đểtìm quên, như chọn vùi đầu vào sách vở, lãng tránh gia đình bằng cách ở trọ gầntrường, xin vào rửa bát cho một tiệm cơm gần xóm trọ mỗi tối. Những lần về nhà,cô vờ vô tư vui vẻ như không có chuyện gì xảy ra để cha mẹ khỏi lo lắng.
Nóivề cô bạn đại học bất hạnh của mình, Lê Thị Ni chia sẻ: "Hồi năm nhất, mình từng kêu Như là cô vì khuôn mặt bạn quá già, da tayda chân lại nhăn nheo. Đến lúc biết ra mọi chuyện, mìnhrất bất ngờ, bởi chưa từnggặp trường hợp như vậy bao giờ. Như học giỏi, có năm còn được học bổng. Nóichuyện cũng hoà đồng nhưng sống khép kín lắm, và rất hay buồn. Như cũng ít khichụp hình với bạn, hoặc có chụp thì cũng không cho ai đánh dấu tên mình trênFacebook…"
Mọichuyện có lẽ dần rơi vào quên lãng, cho đến cách đây ít ngày. Đang lui cui cầmchổi quét sân, một chị cùng dãy trọ gọi với Như lại: "Bé ơi, cho chị mượn cái chổi".
Nhưngkhi mặt đối mặt, chị kia bất ngờ, sửa lại chữ "bé" thành "cô". Nỗi đau chất chứabấy lâu chợt ùa về. Như giận dữ, không đưa chổi mà nói trống không lại rằng "sinhviên ở trọ sinh năm 95", rồi quay lưng đi.
"Trong giây phút ấy, mình chỉ ước sao mình đượclàm con gái đúng nghĩa một lần. Mình sinh năm 1995 chứ nào phải 95 tuổi. Ước mơ ấy có khó thực hiện lắm không" – Như hỏi trong vô thức.
Nỗi lòng của cô gái mất đi vẻ thanh xuân, thứ quý giá nhất của cuộc đời con gái, đã khiến dân mạng không khỏi xúc động. Thế giới rộnglớn, y học hiện đại, lẽ nào không còn cách để giúp Nguyễn Thị Như trở lại hìnhhài mà mình vốn phải có được sao?
Therealtz © VietBF