Làm giám đốc chi nhánh của một danh nghiệp lớn, tôi ao ước lấy được một cô vợ đẹp, chân dài như người mẫu.
Sung sướng vì lấy được vợ đẹp Làm giám đốc chi nhánh của một danh nghiệp lớn, tôi ao ước lấy được một cô vợ đẹp, chân dài như người mẫu. Thế nên, rất nhiều em ngã vào lòng mà tôi vẫn chưa ưng. Vì các em đó chưa đạt tiêu chuẩn của tôi. Tuy nhiên, họ cũng nằm trong danh sách dự bị. Nói thêm, tôi không phải là hạng ăn chơi chát táng. Cũng không phải gã trai giàu có, có tí tiền rồi gái gú. Chỉ là, tôi muốn lấy được một cô vợ cho ra vợ. Để người đời thán phục, ngợi ca.
Người ta nói, đàn ông ngoài yêu vợ còn coi vợ là món đồ trang sức thật chẳng sai chút nào. Tôi muốn có một người vợ để phục vụ cho công việc kinh doanh của mình. Đi đâu có vợ đẹp, khéo ăn khéo nói đi cùng còn mở mày mở mặt. Biết đâu, những người đẹp như thế lại giúp sức cho mình trong công việc làm ăn.
Thế rồi cuối cùng, tôi cũng chọn được cô người yêu như ý. Cảm thấy em thật đẹp. Chẳng phải nhân vật nổi tiếng gì nhưng em đẹp hơn khối cô nàng đó. Chân dài, lại khéo ăn khéo nói, giao tiếp tốt. Ngoại ngữ thì biết mấy tiếng. Nhìn em tóc dài thướt tha, giống người mà tôi mơ tưởng. Tôi yêu em và chiều chuộng, chăm sóc em hết mực. Càng ngày em càng xinh ra, lại được khoác lên mình những bộ đồ đắt tiền, nhìn em sang trọng hơn hẳn. Đi bên tôi, em tỏa sáng, khiến tôi mát mặt với bạn bè. Và chỉ hơn 5 tháng yêu nhau, chúng tôi tính chuyện cưới xin một cách nhanh chóng.
Em lười khó tả. Về tới nhà, cởi bỏ bộ trang phục lộng lẫy và các phụ kiện sang trọng, em mặc bộ quần áo ngủ, nhìn luộm thuộm và lôi thôi. (ảnh minh họa)
Vợ đẹp chỉ biết son, phấn và váy vóc
Những ngày mới làm vợ chồng, chúng tôi hạnh phúc vô cùng. Tôi cho em đi trăng mật nước ngoài, chiều em hết chỗ nói. Tiếp quan khách, đi đâu tôi cũng cho em đi. Tôi cho em hẳn một cái thẻ chỉ để xài tiền cho việc mua sắm, làm đẹp. Thế là, đi với tôi, ai cũng phải ngước nhìn em. Em bước ra từ xe hơi giống như một thiên thần. Em giao tiếp tốt, tiếp khách cũng tốt… chỉ là, mọi thứ chỉ dừng ở đó.
Em lười khó tả. Về tới nhà, cởi bỏ bộ trang phục lộng lẫy và các phụ kiện sang trọng, em mặc bộ quần áo ngủ, nhìn luộm thuộm và lôi thôi. Em vắt chân lên ghế, ngồi ăn, ngồi xem tivi, sai ô-sin thì thôi rồi. Tất cả mọi việc trong nhà em không động một tí. Dù cả quần áo trong của chồng, em cũng không giặt. Ô-sin lo từ cái tất cho chồng, từ cái quần ngủ, cái khăn tắm. Nhìn em, bắt đầu tôi thấy ngán.
Tháng nào em cũng nói tôi chuyển tiền vào tài khoản để đi spa với bạn, vì ly do dạo này em xuống sắc nhiều. Em bảo, nếu không làm đẹp, sợ tôi không hài lòng. Em cứ như một siêu sao. Tủ đầy váy và quần áo. Mỗi ngày em diện một bộ và nhất định trong tháng đó, em sẽ không mặc lại một bộ nào. Bộ nào bị chê xấu, em lập tức cho, hoặc là vứt xó, không bao giờ động tới, dù có đắt tiền thế nào đi chăng nữa. Giầy thì cả tủ, em có đủ các loại luôn, đủ các kiểu và màu sắc nữa. Cứ cái nào có mẫu mới ra là em lại cập nhật ngay lập tức.
Em có sở thích sưu tập nước hoa. Thế nên, mỗi lần đi công tác hay đi đâu là em bắt tôi mua cho em đủ thứ nước hoa. Dùng chán loại này em lại thay loại khác. Có khi mỗi ngày một mùi, mà nước hoa thì có rẻ gì cho cam.
Sổ tiết kiệm tôi giao cho em cầm. Giờ thì, tiền trong tay em sẵn, em vung tứ tung, làm đủ việc, nhất là việc tô son, đánh phấn làm đẹp. Em có học đấy, nhưng lại lười, không chịu đi làm. Em nói, đi làm áp lực công việc, ắt sẽ già đi. Vì thế, chỉ nên ở nhà lo chuyện làm đẹp. Vả lại, chồng đã làm nhiều tiền rồi, chồng giàu rồi thì cần chi phải tiền nữa, làm nhiều ai tiêu. Cái triết lý sợ làm nhiều không có người tiêu của em mà tôi phát ngán. Tại sao em lại có tư tưởng ấu trĩ, trì trệ như vậy. Tôi cảm thấy mệt mỏi quá với cô vợ tiểu thư này rồi.
Giờ thì, tôi làm bao nhiêu tiền cũng đều phục vụ cái cô vợ đẹp này. Em sống ngày càng phóng khoáng, tiền tiêu như nước. Ăn mặc sang trọng quen rồi, giờ mặc đồ bình dân không chịu nổi. Đi làm đẹp quen rồi, giờ không làm cảm thấy khó chịu, xấu xí. Ôi trời, cái sự này sẽ lặp đi lặp lại cả đời, bảo đi làm thì không đi, chỉ ngồi ăn bám thì còn vợ con gì. Đã thế, lại không chịu sinh con mặc dù bố mẹ tôi đã thúc giục quá nhiều. Vì sinh con xong sẽ xấu, và cũng chẳng thích hình dáng lúc có bầu, mất eo. Tôi nghĩ mà chán nản vô cùng.
Vợ đẹp thế đấy, giờ thì tôi chán ngấy rồi. Tôi hối hận vì đã cung phụng em quá nhiều. Tôi giờ lại muốn một cô vợ hiểu tôi, luôn luôn quan tâm, lo lắng cho tôi. Tôi cần người vợ biết chăm sóc chồng mọi lúc, mọi nơi và không nề hà chuyện gia đình, biết tự chăm lo cho hạnh phúc, từ vất chất đến tinh thần. Sau này, tôi còn có con, còn phải tính chuyện tương lai, lo cho con cái. Em như thế, liệu có thể làm được người mẹ tốt hay không? Tôi thật sự thấy bại hoại rồi. Giờ thì vợ đẹp đúng chỉ là để làm cảnh.
(BEVA)