“Con à, con về ngoại rồi, thằng Lâm lại đi làm liên miên chẳng có ở nhà. Tài sản của hai đứa có ǵ quư giá th́ đưa mẹ giữ cho chắc. Vàng cưới của con ấy, giờ trộm cướp hoành hành, chẳng biết được con à. con cứ đưa mẹ giữ, pḥng mẹ có két sắt giữ an toàn nhất”.
Tôi và Lâm quen nhau 3 năm mới đi đến hôn nhân. Khi yêu nhau chúng tôi luôn giữ quan điểm chỉ cần t́nh cảm chắc chắn, những vấn đề khác có thể cùng nhau giải quyết, dù là về chuyện mẹ chồng. Vài lần về nhà người yêu chơi tôi cũng thấy mẹ anh thoải mái, lúc nào cũng niềm nở với tôi. Tôi cứ nghĩ ḿnh may mắn khi có được chồng ưng ư, mẹ chồng dễ tính.
Sau khi cưới chồng, quan hệ mẹ chồng nàng dâu cũng khá thoải mái. Mẹ của Lâm luôn tỏ ra thân thiện, vui vẻ với con dâu. Nhưng tôi dần phát hiện một thói xấu của mẹ chồng cũng khiến chồng tôi lo lắng. Anh nói ngày trước mẹ không như thế, nhưng gần đây bị bạn bè lôi kéo vào tṛ số đề. Dù bị hai con nhắc nhở nhiều lần nhưng bà vẫn không bỏ được. Mẹ chồng tôi cứ bảo: “Mẹ chỉ chơi cho vui, chẳng ảnh hưởng ǵ đến các con đâu, cứ yên tâm đi!”.
Đến một lần chồng tôi giận đùng đùng nói với mẹ: “Mẹ xem mẹ bán tạp hóa được bao nhiêu đều chơi số đề. Trong nhà giờ tiền ǵ cũng vợ chồng con lo. Mẹ c̣n nói là chơi cho vui?”. Thấy con trai giận như thế mẹ chồng tôi cũng thôi không chơi được một tuần, nhưng sau đó vẫn chứng nào tật nấy lén lút con cái ra ngoài chơi. Lâm chán chẳng buồn nói, cũng không biết phải làm sao.
Khi tôi sinh con đầu ḷng th́ quyết định về nhà ngoại v́ biết mẹ chồng cũng không giúp đỡ được ǵ. Trước khi đi, mẹ chồng tôi c̣n vui vẻ bảo nhờ nhà thông gia chăm sóc, khi nào rảnh sẽ ghé thăm cháu. Nhưng chỉ nói cho có vài câu như thế rồi bà lại ngon ngọt đ̣i giữ vàng cưới của hồi môn cha mẹ tôi trao ngày trước:
“Con à, con về ngoại rồi, thằng Lâm lại đi làm liên miên chẳng có ở nhà. Tài sản của hai đứa có ǵ quư giá th́ đưa mẹ giữ cho chắc. Vàng cưới của con ấy, giờ trộm cướp hoành hành, chẳng biết được con à. con cứ đưa mẹ giữ, pḥng mẹ có két sắt giữ an toàn nhất”.
Tôi quá hiểu tính mẹ chồng nhưng cũng không thể từ chối được, v́ bà cứ nằng nặc đ̣i giữ, quyết không cho tôi đường lui. Đành ḷng, tôi vào pḥng đưa vàng cho mẹ chồng. Cầm được vàng cưới của con dâu, mẹ chồng tôi vui ra mặt, c̣n bảo: “Cứ đưa mẹ giữ, cần th́ lấy, chẳng mất đâu mà lo!”.
Tôi với con về ngoại th́ mẹ chồng cũng chỉ ghé thăm vài lần, đem được ít thịt cá cho con dâu và cháu trai. Đến một hôm khi tôi ở trong pḥng nhà cha mẹ đẻ cho con bú th́ thấy mẹ của Lâm mặt mày u ám đi vào, quăng phịch đống vàng cưới trước mặt tôi:
“Tôi chẳng thèm giữ vàng cưới của chị nữa, giữ lại mệt thân, chẳng được tích sự ǵ!”.
Nói rồi mẹ chồng đi thẳng về nhà, chẳng nói lời nào nữa. Mấy hôm sau khi về nhà chồng rồi tôi mới đi chợ, gặp họ hàng, người quen xung quanh. Lúc này tôi mới nghe người quen gần nhà nói:
“Mấy nay cô về ngoại ở cữ à, có nghe tin mẹ chồng đem vàng đi bán không? Eo ơi, bà ấy thua lô đề nên đem đi bán toàn vàng giả, gắt ầm cả lên giữa tiệm người ta”.
Nghe thế tôi cuối cùng cũng hiểu v́ sao mẹ chồng lại cay đắng trả vàng cho tôi. Thậm chí, cả mấy tuần sau bà vẫn làm mặt lạnh với con dâu. Bà c̣n nói với chồng tôi:
“Nhà vợ th́ giàu mà sao đi tặng vàng giả cho con gái?”.
Chồng tôi nghe vậy th́ ngẩn người chả hiểu ǵ. Tôi kéo anh về pḥng mới th́ thầm:
“Anh yên tâm đi, vàng thật em giữ rồi, mẹ không dám động đến vàng cưới của tụi ḿnh để đi đánh bạc đâu”.
Chồng tôi nghe thế th́ cười khoái chí, khen vợ rối rít. Dù vậy, chúng tôi vẫn đang nghĩ cách làm sao để chuyện mẹ chồng chơi bời không ảnh hưởng đến gia đ́nh. Mọi người có thể cho tôi lời khuyên không?
VietBF@ sưu tập
|