Không những thế, ngay sau khi bỏ tôi, mẹ anh đã chọn cho con trai 1 cô vợ đúng tiêu chuẩn môn đăng hộ đối theo ý bà nhưng cưới 7 năm bị lưu thai tới 5 lần.
Vừa tốt nghiệp đại học thì tôi dính bầu sau 2 năm hẹn hò với bạn trai. Hai đứa đưa nhau về nhà xin cưới. Mẹ người yêu khi đó rất ghê gớm, bà chỉ tay nói thẳng:
“Con trai tôi cao to, đẹp trai, nhà tôi lại gia giáo, nó cưới vợ phải xứng tầm…. Kiểu con gái như cô, nhà tôi không chấp nhận. Cô bẫy con trai tôi có chửa để mong được làm dâu nhà giàu chứ gì”.
Tôi khá hiền nên không đáp lại được câu nào chỉ thút thít khóc. Cuối cùng bà nói:
“Nhưng thôi, tôi vẫn sẽ cho anh chị một đám cưới. Có điều tôi nói trước không có đăng ký kết hôn gì hết”.
Lúc đó chỉ mong giữ lại đứa con nên tôi chấp nhận về nhà chồng nhưng không được công nhận trên giấy tờ. Mẹ chồng bảo làm vậy để chứng minh tôi về đây không vì tài sản nhà bà ấy.
Lúc đó chỉ mong giữ lại đứa con nên tôi chấp nhận về nhà chồng nhưng không được công nhận trên giấy tờ. (Ảnh minh họa)
Cay đắng hơn cả, lúc tôi vừa sinh mẹ chồng liền lấy luôn tóc của cháu đi xét nghiệm ADN, biết là cháu ruột của mình rồi nhưng vẫn không thôi đay nghiến con dâu. Ở trong nhà tôi cũng không có tiếng nói, chồng đi làm về đưa được vài đồng ít ỏi nhưng lại nói ra nói vào suốt.
Khổ nhất là chồng tôi còn có tính trăng hoa, đúng vào hôm kỷ niệm 3 năm ngày cưới thì chồng tuyên bố ly thân. Trước đó tôi cũng biết anh cặp bồ rồi nhưng không bắt được tận tay nên mắt nhắm mắt mở cho qua. Cố gắng níu kéo hạnh phúc không được, đã vậy mẹ chồng còn bơm vào:
“Đây là hậu quả, là tự chị lựa chọn mà. Tôi đã nói rồi, ai bảo trước kia lừa nó. Giờ nó chán cô tìm người khác là chuyện bình thường".
Bị chồng phản bội, mẹ chồng xua đuổi, tôi cắn răng bế con ra khỏi nhà. Không có đăng ký kết hôn nên chẳng cần ra tòa, tôi đến như nào thì đi như vậy.
Tôi suy sụp một thời gian dài mới vực lại được tinh thần. Sau tôi gặp chồng của mình bây giờ, anh là người ngoại quốc sang bên này làm ăn. Lúc đầu bọn tôi chỉ coi nhau là bạn, nhưng càng gắn bó lâu dài tình cảm càng nhiều hơn. Anh cũng đổ vỡ hôn nhân một lần nên rất đồng cảm, lại thương con gái tôi như con ruột vậy.
Tôi có bầu, anh mua tặng luôn 1 căn biệt thự nhỏ ở trong khu đô thị mới. Tôi với con gái dọn về đây ở. Muốn vợ sắp sinh được nghỉ ngơi, chồng tôi nhờ bên môi giới giúp việc thuê một người về làm việc nhà. Hôm giúp việc đến tôi đưa con gái về quê với ông bà ngoại khi nào mẹ sinh thì cùng bà lên.
Tôi cũng dặn chồng ở nhà cứ cho giúp việc vào làm quen dần khi về vợ sẽ chỉ bảo tỉ mỉ hơn. Tối ấy từ quê lên, vừa vào nhà tôi thấy bà giúp việc đang lúi húi rửa bát trong bếp, định đi tới chào một câu cho phải phép. Ai ngờ lúc bà ấy quay ra thì suýt đánh rơi chiếc bát trên tay. Tôi thấy bà cũng đứng hình luôn bởi không thể tin nổi người đang đối diện với mình lại là mẹ chồng cũ.
Thấm thoát đã 8 năm trôi qua, mẹ chồng cũ của tôi giờ quá khác, tóc bạc trắng, trước đây nhìn mà sang trọng, quý phái bao nhiêu thì giờ mặt mày khắc khổ, người gầy đen. Đợi bà lấy lại bình tĩnh, tôi mời bà ngồi xuống hỏi han chuyện trò một lúc. Bà gạt nước mắt tâm tự rằng sau khi tôi và con gái đi khỏi nhà được ít lâu thì chuyện liên tiếp xảy ra. Chồng tôi chơi bời, bán cả công ty gia đình đổ vào cờ bạc, sổ đỏ cũng bị anh cắm, không có khả năng trả, ngân hàng đã tịch thu khiến cả nhà phải đi thuê trọ.
Không những thế, ngay sau khi bỏ tôi, mẹ anh đã chọn cho con trai 1 cô vợ đúng tiêu chuẩn môn đăng hộ đối theo ý bà nhưng cưới 7 năm bị lưu thai tới 5 lần. Bà dồn cho không biết bao nhiêu tiền để chạy chữa mà con dâu vẫn chẳng sinh nở được. Giờ nhà bà đã rơi vào cảnh túng bấn nợ nần, con dâu chán bỏ đi theo người khác, con trai vẫn lang thang bài bạc, kinh tế gia đình mình bà gánh vác.
Nghe chuyện nhà chồng cũ mà tôi sốc. Trước họ giàu như thế mà giờ mẹ chồng phải đi giúp việc thì biết rồi đấy. Nhìn bà khổ quá, tôi bảo:
“Bác không phải ngại, cũng đừng suy nghĩ nhiều, cứ làm cho nhà cháu đi, rồi cháu sẽ giúp được ít nào hay ít đó”.
Nghe dâu cũ nói thế, bà cảm kích cứ nắm tay tôi cảm ơn. Thế nhưng chắc về nhà suy nghĩ nhiều nên hôm nay không thấy mẹ chồng cũ đến nữa. Có lẽ bà ngại, không dám đối mặt với tôi và cháu nội nên nghỉ rồi. Nghĩ mà tội nghiệp.
VietBF@ sưu tập
|