Đúng là trên đời kẻ phản bội thật đáng sợ nhưng vẫn không đáng sợ bằng 1 kẻ phản bội đang diễn xuất sắc vai 1 người đàn ông tử tế.
Anh cưới cô cũng đă được chục năm – 1 thập kỉ không phải quá dài nhưng cũng đâu có ngắn. Từ lúc anh chưa có ǵ trong tay đến bây giờ, cô đều sát cánh, cho anh mọi điều kiện, nền móng để anh dễ dàng phát triển.
Người ta nói, ḷng chung thủy của đàn ông phải để anh ta thành công mới bộc lộ quả không sai. Từ ngày được thăng chức, anh đi tiếp khách nhiều, tăng 1, tăng 2 rồi tăng 3. Thương trường như chiến trường mà quân tử mấy th́ cũng không qua được ải mỹ nhân. Anh dùng các cô gái trẻ đẹp để kư được hợp đồng, giúp ḿnh tiến thân.
Thế rồi, các cô chân dài cứ “xắn lăn” vào anh, t́nh nguyện được bên anh mà không đ̣i hỏi danh phận. Anh “tặc lưỡi” nghĩ: “Đàn ông ong bướm 1 chút không sao, miễn là về nhà vẫn đầy đủ trách nhiệm với vợ con”.
Mỗi lần anh về muộn vợ anh ra 1 tín hiệu nào đó để anh biết cô chưa ngủ, bất kể là mấy giờ. Mỗi lần anh thất hứa với con, vợ anh đều giả vờ nói với các con rằng: “Bố nhờ mẹ mua cho con đó”. Mỗi lần sang ăn cơm nhà bố mẹ vợ, vợ anh đều tươi cười khoe anh quan tâm mọi người nhà cô thế nào. Vợ anh rất khéo, cô không bao giờ tức giận hay đay nghiến chồng, nhưng cũng chính sự khéo quá ấy mà cô khiến anh áp lực.
Lần này anh không vui chơi qua đường nữa, anh "bắc ghế, kê giường hẳn ở đường" luôn. Đây là cô gái giúp anh rất nhiều trong công việc. Cô ta c̣n là người thường xuyên nhắc nhở anh gửi tin nhắn, mua quà cáp cho vợ.
Sau hôm ấy anh mới biết cô ta đă t́m được “mối” ngon hơn.
Một ngày mưa lâm thâm, anh trở về từ nhà cô nhân t́nh, họ đă chia tay.
Anh nheo mắt nh́n vợ đang h́ hục chặt cây khế cảnh mà cô ấy rất thích. Đây là lần thứ 3 anh thấy cô ấy có hành động khó hiểu.
"Sao nó sắp ra quả rồi em c̣n chặt đi, cây đang nở hoa mà?", anh thắc mắc.
Cô liếc mắt nh́n anh, cái nh́n sắc lạnh: "Sâu ăn hết gốc rồi. Em đă chặt bớt cành, tỉa lá, phun thuốc nhưng không cứu văn được nữa. Phải bỏ đi rồi trồng cây khác thôi. Cứ để ở đây rồi nh́n nó chết dần chết ṃn em không vui nổi. Quả mùa này không có th́ để mùa sau, mùa sau nữa...".
Không hiểu sao anh thấy sợ hăi sau khi nghe câu trả lời ấy. Không ngờ 1 tháng sau họ ly hôn bởi sự cương quyết của cô. Cô đă chăm sóc cái cây ấy như chính t́nh yêu cô dành cho anh. Nó được đặt ở ngôi nhà này cách đây 10 năm, đi theo 2 người trên chặng đường hôn nhân. Ngày mua nó cô giải thích: "Em sợ những cây hoa thơm rực rỡ, em sợ những hạnh phúc lớn lao như pháo hoa sáng bừng rồi lại tắt. Em thích những thứ nhẹ nhàng b́nh dị thôi, xanh mát mà quả ngọt quanh năm".
Cô đă biết chuyện anh ngoại t́nh từ lâu nhưng bằng cách này hay cách khác cô ra hiệu cho anh. Vậy mà anh chẳng hiểu, sự ích kỉ đă che khuất tầm mắt. Phụ nữ người ta chẳng nói ra đâu phải v́ cô ấy không biết. Họ biết rơ lắm đấy, chẳng qua họ chờ đàn ông tự nh́n nhận mà biết quay đầu thôi.
Khi không c̣n là của nhau nữa, anh hối hận vô cùng. Giờ anh mới ngẫm câu cô nói: "Trên đời này có 2 thứ quư giá nhất, 1 là điều không có được và 2 là cái đă mất đi". Phải rồi, cô chính là điều quư giá mà anh vĩnh viễn không c̣n được chạm vào nữa...
VietBF@ sưu tập
|