Hisaruki hay Kirakira-san là một truyền thuyết đô thị rùng rợn của Nhật Bản. Nói về một thứ bí ẩn mà người lớn không thể nh́n thấy, không biết là ai, là ǵ mà chỉ nghe những đứa trẻ th́ thầm về Hisaruki. Hisaruki đáng sợ ở chỗ nó có thể sai khiến trẻ em làm mọi thứ.
Truyền thuyết đô thị rùng rợn của Nhật Bản
Dưới đây là câu chuyện truyền thuyết đô thị về “Hisaruki” được lan truyền trên Internet do một nhân vật là giáo viên làm trong trường mẫu giáo ở Nhật Bản kể lại:
Tôi là một giáo viên và gần đây, tôi t́m thấy một công việc ở trường mầm non ở Nhật Bản. Có một ngôi chùa Phật giáo ngay bên cạnh trường học và ngay sau lưng cả hai ṭa nhà, có một nghĩa địa cũ.
Có một hàng rào kim loại lớn với những gai sắc nhọn xung quanh nghĩa địa để ngăn chặn bất kỳ trẻ em nào đi vào trong và bị lạc hoặc gây ra sự nghịch ngợm.
Sau vài ngày, tôi nhận thấy một điều rất lạ. Luôn luôn có côn trùng và thằn lằn rơi trên những gai sắc trên hàng rào. Tôi tự hỏi ai sẽ làm điều này. Mặc dù có thể đó là công việc của một đứa trẻ nghịch ngợm trong trường mầm non, nhưng nó cũng có thể được thực hiện bởi một người khác.
Trường mầm non và chùa Phật giáo có cùng chung một lối vào nên có người đi cả ngày. Cũng có một số học sinh tiểu học thường chơi ở nghĩa địa nên khó nói ai đang làm điều đó.
Tuy nhiên, một ngày nọ, một con chuột được t́m thấy trên hàng rào. Vài ngày sau, một con mèo bị đâm vào hàng rào. Càng ngày chuyện càng càng trở nên tồi tệ hơn.
Hiệu trưởng nhà trường đă quyết định rằng phải làm một việc ǵ đó. Ông đă tổ chức một cuộc họp với các thầy và mời một số thầy tu trong chùa Phật giáo đến tham dự để t́m hiểu ai đă làm chuyện đáng sợ đó.
Tuy nhiên, sau gần một giờ, vẫn không biết ai đă làm điều đó hoặc làm thế nào để ngăn nó xảy ra một lần nữa.
Vài ngày sau, một con thỏ được t́m thấy trên hàng rào. Nó không chỉ là một con thỏ. Đó là con thỏ cưng từ trường mẫu giáo.
Khi giáo viên nói chuyện với một trong những vị tu sĩ Phật giáo, anh ấy nói với tôi rằng anh ấy đă dọn cỏ dại trong nghĩa địa vào sáng sớm hôm đó và con thỏ chết chắc chắn không có ở đó. Điều đó có nghĩa là thủ phạm đă phải cắm con thỏ vào hàng rào ngay trước khi mọi người đến.
Một trong những đứa trẻ trong lớp đă đến trường sớm vào buổi sáng hôm đó, v́ vậy giáo viên đó đă nó có nh́n thấy ǵ không.
Đứa trẻ chỉ nói một từ: “Hisaruki.”
“Hisaruki?” Giáo viên lặp lại. “Hisaruki là ǵ?”
Cậu bé không thể giải thích ư của ḿnh. Nó chỉ lấy tay che mắt và liên tục lắc đầu và lặp lại, “Hisaruki … Hisaruki … Hisaruki …”.
Mọi đứa trẻ đều biết rằng con thỏ cưng đă bị giết, nhưng không đứa nào trong số chúng có vẻ khó chịu về điều đó. Cứ như thể tất cả đều chấp nhận nó. Tôi có cảm giác kỳ lạ nhất mà họ thậm chí có thể mong đợi điều đó xảy ra.
Cuối ngày, cha mẹ của các em đến đón các em. Giáo viên hỏi các bậc cha mẹ rằng họ đă từng nghe đến cái tên “Hisaruki” chưa, nhưng không ai trong số họ nhớ con ḿnh đă từng nhắc đến nó. Và mọi người xác định rằng đó cũng không phải là một nhân vật trong chương tŕnh truyền h́nh hay sách. Đó là một bí ẩn hoàn toàn.
Một giáo viên trong trường tiết lộ: “Tôi chắc rằng tôi đă nh́n thấy một bức ảnh có tên đó,” cô nói.
Cô ấy nói với tôi về điều đó, vài năm trước, cô ấy đă nh́n thấy một bức tranh do một đứa trẻ trong lớp cô ấy vẽ… một cậu bé… và cô ấy chắc chắn rằng cái tên được viết bên dưới bức tranh là “Hisaruki” và cậu bé này đă bỏ đi khá lâu.
Cậu bé đă nghỉ học một tuần. Sau đó, vào một buổi sáng, cha mẹ cậu tất bật thu dọn sách học của cậu. Họ có vẻ rất vội và không muốn nói chuyện. Tất cả những ǵ họ sẽ nói là con trai của họ đă bị tai nạn và họ đang chuyển đến một thành phố gần đó, nhưng họ từ chối giải thích thêm. Cô giáo đưa cho họ những cuốn sách và khi họ rời đi, cô ấy nhận thấy rằng con trai của họ đang ngồi ở ghế sau xe hơi của họ.
“Hisaruki đang đeo một miếng che mắt,” cô nói. “Không chỉ một miếng che mắt, mà là hai miếng che mắt… trên cả hai mắt…”
Đó là tất cả những ǵ có thể nói với tôi. Cô không biết chuyện ǵ đă xảy ra với cậu bé sau đó. Cha mẹ anh lái xe đi và cô không bao giờ gặp lại anh nữa.
Sáng hôm sau, một con gà bị treo trên hàng rào. Dường như điều đó sẽ không bao giờ dừng lại.
Cuối ngày hôm đó, trong giờ nghỉ trưa, bọn trẻ đang chơi trong sân và đến lượt tôi giám sát chúng. Tôi nhận thấy một cậu bé đang ở gần tôi đột nhiên dừng lại và nh́n lên bầu trời.
“Đó là Hisaruki.” Cậu bé th́ thầm.
Thông điệp được truyền khắp sân chơi từ trẻ này sang trẻ khác, giống như tṛ chơi Tiếng th́ thầm của Trung Quốc.
“Hisaruki”… “Hisaruki”… “Hisaruki”…
Người giáo viên đi theo dơi, lần lượt từng đứa trẻ ngừng chơi và lấy tay che mắt. Một số học sinh đang đứng và những người khác đang cúi xuống, nhưng tất cả họ đều bất động. Đó là một buổi chiều nắng chói chang, nhưng sự im lặng đến khó chịu ớn lạnh sống lưng.
Người giáo viên quỳ xuống trước mặt cậu bé gần tôi nhất và nói, “Tôi không nh́n thấy ǵ cả. Hisaruki là ai?”
Cậu bé không trả lời tôi, v́ vậy tôi rút tay ra khỏi mắt.
“Tôi muốn biết”. Hisaruki là ai?”
Cậu bé ch́a hai ngón trỏ ra và đưa lên trước mặt người giáo viên. Sau đó, đột nhiên, cậu cố chọc tay vào mắt người giáo viên nhưng nhưng may mắn là đ̣n tấn công không trúng đích.
Cậu bé đă thoát ra khỏi và bắt đầu thọc ngón tay vào mắt ḿnh. Người giáo viên cố gắng ngăn một cách tuyệt vọng.
“Ai đó giúp tôi!”. Một trong những giáo viên khác chạy đến và cùng nhau khuất phục được cậu bé. Họ đă đưa cậu bé đến bệnh viện và các bác sĩ đă cứu được đôi mắt.
Sau đó, những con vật ngừng xuất hiện trên những chiếc gai trên hàng rào sắt. Không một đứa trẻ nào đề cập đến “Hisaruki”. Thỉnh thoảng, những đứa trẻ tiếp tục che mắt khi ở ngoài sân chơi…
Thỉnh thoảng, vẫn có những con thằn lằn và côn trùng nhỏ cắm trên hàng rào sắt, nhưng mọi người cũng chọn cách phớt lờ và không bao giờ hỏi bất kỳ đứa trẻ nào về “Hisaruki” nữa. Có một số điều bạn không muốn biết…